Một bóng người nữa xuất hiện - Lăng Hàn.
Cả người hắn ta chi chít vết thương, tay phải đã có vô số vết nứt, gần như không cầm nổi thương nữa.
Hắn ta đưa lưng về phía Diệp Huyên, ngước lên nhìn sáu, bảy tên Đạo Binh vẫn đang hùng hổ xông đến: “Diệp ca à, các huynh đệ thật sự đã cố gắng hết sức rồi”.
Khi chiếc nhẫn trên tay đã rơi xuống theo từng lời được thốt ra, khóe miệng Lăng Hàn cong lên đầy dữ tợn, toan lao vào đám Đạo Binh.
Đúng lúc ấy, một bàn tay đã đè vai hắn ta lại.
Diệp Huyên!
Hắn chậm rãi đi về phía trước, bước chân khẽ sững lại trước thi thể Lý Phong.
Khi nhìn lên đám Đạo Binh còn cách hắn mấy trượng, trên mặt là nước mắt giàn giụa.
Diệp Huyên ngửa đầu ra sau, gầm lên phẫn nộ: “Giết!!"
Ù!!
Kiếm minh vang lên, một thanh kiếm bay vút ra từ cơ thể hắn.
Cách đó mấy trượng, một tên Đạo Binh còn chưa kịp hoàn hồn đã bay đầu.
Mộ Thanh Huyền thu hình ảnh ấy vào trong mắt, sắc mặt tái mét: “Thông U Cảnh đỉnh cao! Chân Kiếm!"
Diệp Huyên biến mất.
Một khắc sau, lại một tên Đạo Binh bị chém đầu.
Giết trong nháy mắt!
Hai tên Đạo Binh còn lại biến sắc nhưng thanh kiếm đã xoáy vun vút đến chỗ chúng.
Một tên cuống cuồng vung thương lên cản lại.
Đầu thương chuẩn xác đâm vào mũi kiếm Liên Tú, nhưng vừa tiếp xúc đã bị chẻ đôi dễ dàng như đậu hủ.
Kiếm quang lóe lên.
Hai cái đầu lần lượt bay ra ngoài giữa hai cột máu phun như suối.
Chỉ trong nháy mắt, đám Đạo Binh xông đến trước Diệp Huyên đã bị giết sạch sẽ.
Hắn không dừng lại ở đó, nhấc chân xông về trước.
Một cảnh tượng kỳ lạ rồi lại sởn gai ốc xuất hiện, Diệp Huyên đi đến đâu, người chết trong nháy mắt đến đó.
Từng kiếm đoạt mạng trong giây lát, không một ai đỡ được.
Thế cục lập tức thay đổi khi hắn gia nhập.
Mộ Thanh Huyền trợn trừng đôi mắt nhìn Diệp Huyên, sắc mặt trắng bệch.
Hắn đột phá đến Thông U Cảnh đỉnh cao đã có thể giết Đạo Binh học viện Thương Mộc dễ như trở bàn tay, nếu để hắn lên đến Thần Hợp Cảnh thì sẽ thế nào nữa?
Gương mặt ông ta vặn vẹo đi, bàn tay phải mở ra để lộ một lá thư đang bốc cháy.
Không lâu sau, một ngọn lửa