Cô gái im lặng một lát rồi cười khẽ, nhẹ giọng nói: “Tiên Tri… thật sự là một người rất ghê gớm!”
Tử Vong đại đế hỏi: “Năm đó hắn tự tay trấn áp Phệ Linh tộc của cô, cô không hận hắn sao?”
Cô gái cười khẽ: “Ngươi có hận hắn không?”
Tử Vong đại đế im lặng một hồi rồi đáp: “Không hận!”
Cô gái cười hỏi: “Vì sao?”
Tử Vong đại đế đáp: “Năm đó hắn hoàn toàn có thực lực tiêu diệt ta ở đây, nhưng hắn không làm, mà là nghĩ đủ mọi cách giúp đỡ chúng ta. Mà năm đó, ta cũng từng đảm bảo nếu hắn thật sự có thể giúp những oan hồn ác quỷ ở đây siêu độ, ta có thể buông bỏ tất cả thù hận, không làm hại thế gian. Đáng tiếc hắn một đi không trở lại, sau đó ta mới biết hắn mất tích rồi”.
Nói đến đây, ông ta im lặng một lát rồi tiếp tục: “Người mạnh như hắn, không thể nào có người giết hắn được!”
Cô gái cười: “Theo điều tra của chúng ta, có lẽ không phải hắn bị người ta giết chết, mà là hắn tự biến mất”.
Tử Vong đại đế trầm giọng nói: “Có biết bây giờ hắn đang ở đâu không?”
Cô gái lắc đầu: “Không biết, cũng không ai biết sau này hắn có còn xuất hiện nữa hay không”.
Tử Vong đại đế hỏi: “Các ngươi muốn làm gì?”
Cô gái cười hỏi: “Ngươi đoán thử?”
Tử Vong đại đế nói: “Dù Tiên Tri đã không còn ở đây, nhưng thế giới bên ngoài không yếu như các ngươi nghĩ đâu!”
Cô gái đột nhiên đếm ngón tay: “Để ta đếm xem, Nữ đế Tu La, nữ phu tử, ông già trông mộ kia, Lý Mộ Bạch, Nhân Gian Tuyết và tàn nữ đã biến mất rất lâu kia, có lẽ chỉ sáu người này có thể uy hiếp đến Phệ Linh tộc của ta