Cô gái cưỡi một con lợn trắng nhỏ, con lợn rất trắng, rất béo, đi đường cũng không ngừng run run. Cô gái đeo một thanh đại đao trên vai, khoé miệng là nụ cười xấu xa, trông hơi bất cần đời.
Khương Cửu và Thượng Quan Tiên Nhi nhìn nhau, trong mắt hai người đều lộ vẻ khó hiểu, rõ ràng là không nhận ra thiếu nữ cưỡi lợn này.
Cô gái váy đỏ quan sát thiếu nữ cưỡi lợn, cười nói: “Xưng hô thế nào?”
Thiếu nữ cưỡi lợn nhếch miệng cười: “Cô đoán xem!”
Cô gái váy đỏ cười khẽ: “Cô đoán xem ta có đoán hay không?”
Thiếu nữ cưỡi lợn cười nói: “Ta đoán cô sẽ không đoán!”
Dứt lời, nàng ấy chợt xông lên.
Chém một đao tới!
Cô gái váy đỏ đứng yên tại chỗ, nét mặt bình tĩnh, nàng ta mở lòng bàn tay, một tia u quang bay ra từ trong lòng bàn tay của nàng ta.
Ầm!
Tia u quang kia thoáng chốc vỡ vụn, đao vẫn chém xuống, cô gái váy đỏ cũng đã xuất hiện ở chỗ cách đó mấy trăm trượng!
Lúc này, thiếu nữ cưỡi lợn đột nhiên vung đao lên tiếp.
Xoẹt!
Tiếng xé rách bất chợt vang lên.
Cô gái váy đó ở phía xa chắp hai tay lại, sau đó nhẹ nhàng kéo sang hai bên, một tấm chắn u quang lập tức xuất hiện trước mặt nàng ta, lúc này, đao đã tới.
Ầm!
Tấm chắn u quang lập tức nứt ra, nhưng cô gái váy đỏ đã lùi xa mười mấy trượng!
Thiếu nữ cưỡi lợn phất tay phải, thanh đại đao bay về lại trong tay nàng ấy, cô gái váy đỏ nhìn chằm chằm nàng ấy: “Rốt cuộc cô là ai!”
Thiếu nữ cưỡi lợn nhếch miệng cười: “Cô đoán lại lần nữa đi!”