*Chương có nội dung hình ảnh
Không ngờ lại là một toà thành trống không!
Trên đường đi, ngoài Lý Tịch Quân, Diệp Huyên không thấy một ai cả.
Mà đoạn đường này, Lý Tịch Quân chợt trở nên yên tĩnh.
Khi dẫn Diệp Huyên tới một bờ sông, Lý Tịch Quân nhìn căn nhà nhỏ cạnh sông ở phía xa: “Diệp huynh, thúc phụ sống ở đó”.
Diệp Huyên gật đầu, hắn nhìn về phía Lý Tịch Quân, cười nói: “Trước đó nói như thế cũng chỉ là thuận miệng thôi, Lý huynh đừng để bụng!”
Lý Tịch Quân lắc đầu: “Hôm nay nghe một câu của Diệp huynh còn hơn cả đọc sách mười năm! Diệp huynh, đa tạ!”
Diệp Huyên cười khẽ không nói gì, đi về phía căn nhà nhỏ phía xa.
Lý Tịch Quân im lặng đứng tại chỗ.
Mấy năm nay, y đi đến đâu, người khác cũng sẽ vô cùng cung kính y vì thúc phụ của y là Lý Mộ Bạch, là một trong sáu cao thủ đứng đầu vũ trụ này!
Vì lý do này mà không ai dám không kính trọng y.
Mà biết bao năm nay, y đã sắp xem những việc này là bình thường, thậm chí còn rất kiêu ngạo!
Khi nãy nghe thấy lời của Diệp Huyên, y đột nhiên phát hiện mình có tư cách gì mà kiêu ngạo chứ?
Người khác kính trọng y là vì thúc phụ, chứ không phải vì bản thân y!
Lúc này, y đột nhiên thấy hiểu thái độ của thúc phụ với mình mấy năm gần đây.
Là thất vọng!
Mấy năm gần đây, thúc phụ ngày càng thất vọng về y. Y vẫn luôn không hiểu nguyên nhân là gì, nhưng lúc này, y đã hiểu rồi!
Nghĩ đến đây, Lý Tịch Quân cười khẽ, y nhìn bóng lưng Diệp Huyên ở phía xa, lặp lại lần nữa: “Diệp huynh, đa tạ!”
Diệp Huyên phất tay: “Chuyện nhỏ!”
Lý Tịch Quân cười một tiếng, xoay người rời đi.
Lúc này, Diệp Huyên đã đi tới