*Chương có nội dung hình ảnh
Liên Thiển: “Thứ nhất, đó là chắc chắn. Nếu không phải vì ngươi, Diệp Liên căn bản sẽ không trả tháp lại, thậm chí đã giết ngươi diệt khẩu ngay từ đầu. Ngươi phải biết rằng trên thế giới này không chỉ có sáu người đó, mà còn có một vài thế gia và tông môn sống ẩn dật, đặc biệt là những thế gia lánh đời và tông môn lớn, họ đều không phải thứ ngươi có thể chống lại. Vì vậy, việc sở hữu tòa tháp này đã chú định rằng ngươi sẽ có vô số kẻ thù”.
Diệp Huyên gật đầu: “Ta biết rồi”.
Liên Thiển: “Bọn họ đều đang có mặt ở đây. Đối với ngươi, đây là một cơ hội để trở nên mạnh hơn”.
Diệp Huyên gật đầu. Thật ra ngay từ lúc ở vũ trụ Tứ Duy, hắn cũng đã chuẩn bị tâm lý sẽ không có một ngày bình yên chừng nào còn tòa tháp trong tay.
Bỗng nhiên, Liên Thiển nói: “Đến rồi”.
Diệp Huyên thu hồi suy nghĩ, ngẩng đầu nhìn về phía xa. Trong tầm mắt hắn là một cánh cửa cổ kính cao đến trăm trượng, sừng sững đứng giữa tầng mây.
Hắn khẽ thốt lên: “Đây chính là Thương Khung Chi Địa?"
Liên Thiển: “Ừ”.
Diệp Huyên gật đầu rồi bay đến. Khi hắn vừa đặt chân đến trước cửa, một ông lão bỗng xuất hiện, nhìn hắn với vẻ bất thiện: “Người nào?!"
Diệp Huyên ôm quyền: “Tại hạ Diệp Huyên đến từ Phù Văn Tông, đến cầu kiến tiền bối Nhân Gian Tuyết”.
"Diệp Huyên?"
Ông lão quan sát hắn: “Ngươi chính là Thần Phù Sư Diệp Huyên?"
Diệp Huyên gật đầu: “Chính là tại hạ”.
Sắc mặt ông lão hòa hoãn đi rất nhiều: “Thì ra là Diệp phù sư. Tiểu thư nhà ta không có mặt tại Thương Khung Chi Địa”.
Tuy Diệp Huyên là vãn bối nhưng lão ta không dám khinh thường hắn. Bởi hắn là Thần Phù Sư, địa vị