*Chương có nội dung hình ảnh
Huyết mạch Diệp Huyên sẽ trở nên mạnh hơn cùng với thực lực của hắn. Hiện nay hắn đã không còn như trước kia, hơn nữa ban nãy còn khởi động huyết mạch trong cơn thịnh nộ, vì vậy Huyết Mạch Chi Lực hiện nay chỉ có thể nói là mạnh mẽ vô cùng, khiến Diệp Liên cũng không thể tùy tiện trấn áp.
Thấy Diệp Huyên sắp hoàn toàn tiến vào trạng thái Phong Ma, Diệp Liên bỗng mở miệng: “Đại ca!"
Diệp Huyên khẽ run lên khi nghe những lời này. Một khắc sau, tay hắn vọt lên chộp lấy cổ Diệp Liên. Nàng biến sắc, muốn sử dụng sức mạnh nhưng lại thôi vì sợ làm hắn bị thương.
Diệp Huyên ra tay không hề nương nhẹ, nếu Diệp Liên không mạnh mẽ thì đã bị hắn vặn cổ rồi.
Nàng nhẹ nhàng cầm tay hắn: “Đại ca...”
Đôi mày Diệp Huyên nhíu chặt, cả người phát run như đang trải qua cơn đau khủng khiếp, mặt mũi đã vặn xoắn lại với nhau.
Hắn đang giãy giụa chống lại sức mạnh, bằng không cũng sẽ không đến mức đau đớn như vậy.
Diệp Liên chậm rãi khép mắt, dùng hai tay ôm lấy gương mặt hắn, khẽ khàng gọi: “Đại ca ơi...”
Trái tim Diệp Liên như bị đao xẻo. Nàng không dám dùng hết sức trấn áp huyết mạch của Diệp Huyên vì sợ sẽ xảy ra chuyện, nhưng nàng cũng biết nếu hắn không tỉnh lại thì sẽ bị huyết mạch ăn mòn linh trí.
Bỗng nhiên, Diệp Huyên rống lên một tiếng, nâng tay đấm vào ngực mình.
Huỵch!
Hắn lăn lông lốc ra ngoài, ngã nhào ra đất. Màu máu trong mắt hắn tuy chưa hoàn toàn biến mất nhưng đã nhạt đi rất nhiều.
Diệp Liên xuất hiện, nhìn thấy tình trạng của hắn thì không khỏi phẫn nộ.
Diệp Huyên giờ phút này chỉ có thể nói