*Chương có nội dung hình ảnh
Không gian mấy ngàn trượng xung quanh lập tức nổ tung, biến thành một vùng đen nhanh, cũng trong khoảnh khắc này, Tu La Thứ thoát khỏi sự khống chế của bốn tia sáng trắng, quay về trong tay Diệp Liên.
Diệp Liên nhìn bốn ông lão áo bào trắng kia, nàng vừa định ra tay thì lúc này, bầu trời trên đầu nàng xuất hiện một linh ấn khổng lồ.
Oanh!
Một tia sáng trắng mạnh mẽ bất chợt bao phủ lấy Diệp Liên, một khắc sau nó lại lập tức nổ tung, nhưng lại có một tia sáng trắng lao xuống từ bên trong linh ấn, bao phủ lấy Diệp Liên một lần nữa, xung quanh thoáng chốc xuất hiện những sợi dây xích màu trắng, những sợi dây xích này điên cuồng xông về phía Diệp Liên, chẳng những thế, không biết từ bao giờ dưới chân của Diệp Huyên đã xuất hiện một quang trận màu trắng khổng lồ, trên quang trận, vô số phù văn không ngừng xoay tròn, lực lượng thần bí liên tục lôi kéo Diệp Liên!
Diệp Liên đứng trong trận pháp đảo mắt nhìn xung quanh, một khắc sau, nàng vung Tu La Thứ một vòng xung quanh.
Xoẹt!
Vô số tia sáng trắng vỡ vụn, nhưng một khắc sau, sợi dây xích đó lại xuất hiện trước mặt nàng, Diệp Liên lại vung Tu La Thứ một lần nữa.
Ầm!
Mấy sợi dây xích trắng này lại vỡ vụn, nhưng còn không đợi nàng ra tay lần nữa, một vùng sáng trắng đã bao phủ lấy nàng!
Tia sáng trắng và dây xích trắng có thể nói là vô cùng vô tận, linh ấn trên đầu nàng thì đang không ngừng hấp thụ linh khí trong không gian xung quanh nàng, trận pháp dưới chân thì không ngừng áp chế cảnh giới và lực lượng của nàng!
Lúc này, Diệp Liên cứ thế bị giam ở bên trong, không có cách nào thoát thân!
Một ông lão áo bào trắng chợt cất lời: “Xuất!”
Dứt lời, bốn người bọn họ bắt đầu bấm tay niệm chú, một khắc sau, một thanh linh kiếm đúc từ linh khí xuất