Thấy thế, Diệp Huyên nheo mắt, vội vàng nói: “Đồng ý, đồng ý!”
Trương Văn Tú nhìn về phía Diệp Huyên: “Ta không ép buộc ngươi đúng không?”
Diệp Huyên vội lắc đầu: “Không có không có, là ta tự nguyện! Thật, là ta tự nguyện!”
Trương Văn Tú gật đầu: “Nhớ vẽ bùa cho ta đấy!”
Nói xong, nàng ta xoay người vung thương, trên mũi thương có lôi quang chớp loé, hai người Nguyên Linh bị một thương này của Trương Văn Tú ép phải dừng lại.
Trương Văn Tú cười khẩy: “Không ngờ hai người lại giở trò hai đánh một, còn mặt dày hơn Diệp Huyên kia nữa!”
Diệp Huyên: “…”
Diệp Huyên hít sâu một hơi, quyết định không để ý tới người phụ nữ này nữa, đang muốn tập trung đột phá thì lúc này, ông lão tóc bạc dẫn đầu bên dưới đột nhiên nói: “Tiêu diệt nữ đế trước!”
Lão ta vừa dứt lời, xung quanh Diệp Liên bên dưới đột nhiên xuất hiện rất nhiều chấm nhỏ màu máu như mũi kim, những chấm nhỏ này từ từ lan tràn về phía Diệp Liên.
Lúc này, Trương Văn Tú cất lời: “Đó là Phệ Linh cấm thuật, đừng để bọn chúng đến gần nàng ta, nếu không tu vi của nàng ta sẽ bị cắn nuốt hết đấy, mau!”
Nghe vậy, sắc mặt Diệp Huyên lập tức thay đổi, một khắc sau, đôi mắt hắn lập tức biến thành một biển máu.
Khởi động huyết mạch!
Khí thế của Diệp Huyên lập tức tăng vọt, một khắc sau, hắn lao xuống bên