*Chương có nội dung hình ảnh
Diệp Liên nhìn về phía đó, sau đó ra lệnh: “Tu La kỵ binh, rút lui!”
Nói xong, nàng dẫn Diệp Huyên biến mất ở cuối chân trời.
Lúc này, mấy Tu La thiết kỵ binh kia cũng rút lui tựa như thuỷ triều, mà kỵ binh của Phệ Linh tộc đã thiệt hại hơn một nửa, đương nhiên đều là vì Diệp Huyên!
Trương Văn Tú trên không trung không lập tức rời đi, mà nhìn về phía sâu trong dãy núi: “Các người làm trái với thoả thuận với thầy!”
Sâu trong dãy núi truyền đến tiếng cười: “Lúc trước người chịu thoả thuận là Tộc trưởng Phệ Linh tộc thời đó, chứ không phải chúng ta bây giờ. Hơn nữa, thầy của cô đã không còn trên đời này nữa rồi, không phải sao?”
Trương Văn Tú cười nhạt: “Năm đó thầy không nên nhân từ!”
Người kia nhẹ giọng đáp: “Thế gian này vốn dĩ kẻ mạnh là vua. Lúc thầy cô còn sống, hắn mạnh, hắn muốn nói đạo lý, tất cả mọi người trên thế giới này đều nhất định phải nói đạo lý với hắn. Năm đó Phệ Linh tộc ta đánh không lại hắn, hắn nói cái gì thì là cái đó, chúng ta chịu. Nhưng hôm nay, không ai có thể ép Phệ Linh tộc chúng ta nói đạo lý nữa!”
Trương Văn Tú cười nói: “Năm đó thầy nói đạo lý cũng không phải chuyện xấu với các ngươi! Còn tình thế bây giờ, nếu Phệ Linh tộc các ngươi tiếp tục gây chuyện, thì e rằng các ngươi muốn nói đạo lý cũng không có ai chịu nói với các ngươi nữa đâu!”
Người kia cười khẽ: “Chắc là thế! Cho dù thế nào, những gì năm đó thế giới này nợ chúng ta, chúng ta đều phải đòi lại hết”.
Trương Văn Tú nhún vai: “Chúc các ngươi may mắn!”
Nói xong, nàng ta xoay người biến mất ở cuối chân trời.
Tộc trưởng Phệ Linh tộc ở một bên nhẹ giọng nói: “Thực lực của hai nữ nhân này thật quá mạnh!”
Giọng nói trong dãy núi lại vang lên một lần nữa: “Thế giới bây giờ đã không còn là thế giới năm đó, Phệ Linh tộc ta cũng không phải Phệ Linh tộc vô địch năm đó. Bây giờ Phệ Linh tộc ta xuất hiện, những thế lực bên ngoài cũng khó tránh khỏi sợ hãi, vì tránh bọn họ liên thủ nhằm vào Phệ Linh tộc chúng ta, các ngươi truyền lệnh ra ngoài, cứ nói lần này Phệ Linh tộc xuất thế là vì bảo vật trong tay Diệp Huyên và thư phòng Vạn Duy”.
Nghe vậy, Tộc trưởng Phệ Linh tộc gật nhẹ đầu: “Hiểu rồi ạ!”
Một tiếng nói khẽ vang lên từ sâu trong dãy núi: “Lần này sẽ không ai có