Ở đằng sau, Tiểu Nha đột nhiên quỳ xuống, kính cẩn thi lễ.
Lúc này có một đám trẻ đi tới sau lưng Tiểu Nha, một tiểu nam hài trong số chúng lên tiếng hỏi: “Tiểu Nha, tiên sinh định đi đâu vậy?”
Tiểu Nha trả lời: “Tiên sinh muốn đi tìm tiên sinh của tiên sinh!”
Sau đó cô bé quay đầu lại nhìn đám trẻ: “Kể từ lúc này, các cậu phải học thật chăm chỉ, không được ham chơi nữa!”
Tiểu nam hài khịt mũi: “Tiểu Nha, cậu nghĩ cậu là ai? Dựa vào đâu chúng ta phải nghe lời cậu? Cậu...”
Lúc này, Tiểu Nha đột nhiên nhảy lên đá vào háng tiểu nam hài.
“Úi!”
Tiểu nam hài kêu đau, hai tay bợ háng quỳ xuống đất.
Tất cả tiểu nam hài đứng bên cạnh đều không nhịn được che háng mình lại.
Tiểu Nha nhìn lướt qua đám trẻ, hai tay siết chặt thành nắm đấm: “Ai không phục thì bước ra!”
Cả đám trẻ vội vàng lắc đầu, đặc biệt là những nam hài kia, chúng biết Tiểu Nha không chỉ thích đọc sách mà còn thích đánh nhau!
Đừng thấy cô bé nhỏ mà nghĩ yếu, thực ra cô bé đánh nhau rất giỏi!
Tiểu Nha phủi tay, sau đó nhìn tiểu nam hài còn nằm dưới đất rên rỉ. Cô bé bước tới trước mặt tiểu nam hài, tiểu nam hài rõ ràng có vẻ sợ sệt, vội vã lùi về sau.
Tiểu Nha không đánh cậu ta nữa mà đỡ cậu ta dậy, sau đó lấy một xiên kẹo hồ lô đưa cho cậu bé: “Ăn nè!”
Tiểu nam hài nhìn Tiểu Nha, hơi do dự.
Tiểu Nha hỏi: “Cậu đang giận phải không?”
Tiểu nam hài gật đầu theo bản năng, nhưng ngay sau đó vội vàng lắc đầu: “Không,