Lúc này, một thanh đao bọc vải trắng đột nhiên xuất hiện trước mặt Lý Tịch Quân, y ngạc nhiên: “Thúc phụ, đây là Thiên Đao, người, người có ý gì?”
Lý Mộ Bạch tiếp lời: “Ta vẫn luôn chờ đợi thời cơ thích hợp để đưa nó cho cháu, bây giờ thời cơ đã đến!”
Lý Tịch Quân lắc đầu: “Thúc phụ, đao này là...”
Lý Mộ Bạch cười: “Từ nhiều năm trước thúc phụ của cháu đã không cần ngoại vật này nữa. Đao này đối với ta chẳng khác gì một thanh gỗ, nhưng ở trong tay cháu nó lại khác. Đừng dông dài, nhận lấy đi!”
Lý Tịch Quân không lưỡng lự nữa, y nhận lấy Thiên Đao, sau đó lại kính cẩn thi lễ: “Thúc phụ, bảo trọng!”
Dứt lời, y quay lưng rời đi, chẳng mấy chốc đã biến mất ở cuối tầm mắt của Lý Mộ Bạch.
Lý Mộ Bạch dời mắt nhìn về phía con sông nhỏ, lúc này có một người đàn ông trung niên xuất hiện bên cạnh lão ta, ông ta nhìn con sông, cười nói: “Thích thật đấy!”
Lý Mộ Bạch lạnh nhạt: “Sau ba giây, nếu ngươi còn đứng ở đây, tin ta, đầu ngươi nhất