*Chương có nội dung hình ảnh
Diệp Huyên bế Tiểu Linh Nhi lên, hôn nhẹ lên trán cô bé. Hắn cũng rất vui vẻ, đương nhiên vẫn đau lòng nhiều hơn.
Trong khoảng thời gian qua, tiểu nha đầu này ở trong tháp Giới Ngục chắc chắn đã chịu khổ nhiều!
Nghĩ tới đây, Diệp Huyên nắm lấy bàn tay nhỏ của Tiểu Linh Nhi, hỏi khẽ: “Đừng vất vả quá, biết không?”
Tiểu Linh Nhi chớp mắt: “Giúp huynh!”
Diệp Huyên cười: “Giúp huynh thì được, nhưng không được mệt quá, được không nào?”
Tiểu Linh Nhi gật đầu, sau đó cô bé đột nhiên tựa vào vai Diệp Huyên rồi ngáp: “Buồn ngủ!”
Nói xong, hai mắt của cô bé từ từ nhắm lại.
Để luyện chế đan Tu Di, cô bé đã không nghỉ ngơi một thời gian dài.
Diệp Huyên hơi đau lòng, tiểu nha đầu này nhất định đã kiệt sức rồi! Hắn nhẹ nhàng bế Tiểu Linh Nhi, không làm phiền cô bé nữa.
Tiểu Linh Nhi cứ thế ngủ thiếp trên vai Diệp Huyên.
Lưu Ung đứng một bên nhìn Tiểu Linh Nhi với vẻ mặt kì lạ.
Bản thân Diệp Huyên là Thần Phù Sư, bây giờ lại xuất hiện thêm một yêu nghiệt luyện đan... Địa vị của Luyện Đan Tông ở vũ trụ Ngũ Duy không hề thấp hơn Phù Văn Tông. Hơn nữa, nếu để Luyện Đan Tông biết sự tồn tại của Tiểu Linh Nhi, cả Luyện Đan Tông chắc chắn sẽ trở nên điên cuồng.
Một lát sau, Diệp Huyên đưa Tiểu Linh Nhi vào trong tháp Giới Ngục.
Như nghĩ tới việc gì đó, Diệp Huyên đi lên tầng chín.
Hắn vẫn luôn tò mò về thân phận của tầng chín!
Có thể bị nhốt ở