Ánh mắt hắn nhìn cô gái kia không khỏi trỏ nên nặng nề.
Nhanh quá!
Vừa rồi là một đao nhanh nhất hắn từng thấy, suýt nữa đã lấy mạng được hắn.
Nếu không nhờ thân thể rắn chắc và phản ứng nhanh nhạy, hắn đã bị phanh thây rồi.
Vừa lúc ấy, người đàn ông đeo đàn kia đã dẫn theo người đuổi đến, Diệp Huyên lại bị vây bắt.
Hắn đưa tay lau vết máu trên mặt đi, thân thể cũng nhanh chóng hồi phục.
Người đàn ông thoáng nhìn hắn một cái rồi khẽ gật đầu với cô gái cầm đao: “Võ cô nương”.
“Võ Thắng Nam!”
Giọng Huyền Thiên Sách bỗng vang lên trong đầu Diệp Huyên: “Diệp thần sư tuyệt đối đừng chủ quan. Nàng là thiên tài yêu nghiệt nhất Võ Quốc hiện nay, mấy năm trước đã đạt đến Thiên Cơ Cảnh, đao đạo đã đến Phàm Đao tầng thứ nhất, được vinh dự tôn làm thiên tài yêu nghiệt nhất Võ Quốc trong vạn năm qua. Kỵ binh Táng Thần của Võ Quốc đang do nàng thống lĩnh. Ngoài ra, nghe đồn năm ấy Lý Mộ Bạch có ý muốn thu nàng làm đồ đệ nhưng bị từ chối, nói rằng trên đời này không có ai xứng làm sư phụ của nàng”.
Võ Thắng Nam ư?
Tuy chỉ mới giao thủ một hiệp nhưng Diệp Huyên đã nếm được đầy đủ sự lợi hại của đối phương.
Quả nhiên thế hệ trẻ của vũ trụ Ngũ Duy cũng không hề kém cạnh, chỉ là hắn chưa được gặp mà thôi.
Hắn thu hồi