Đối phương sa sầm mặt: “Cô nương, Nguyên Thiên Đại Tôn đã giao phó...”
Võ Thắng Nam nhìn ông ta: “Đó là với Phệ Linh tộc các ngươi, chẳng lẽ ta cũng phải nghe lệnh?”
Sắc mặt người đàn ông có phần khó xem, nào ngờ Diệp Huyên bỗng la lên: “Phệ Linh tộc các ngươi có còn liêm sỉ hay không? Đã không dám đứng ra giải quyết một mình mà còn không để cho người khác làm! Ngươi cho rằng Võ Quốc cũng đê tiện như các ngươi à?”
Nói rồi, hắn quay sang Võ Thắng Nam: “Ta đã nghe về đao đạo thiên hạ vô song của Võ cô nương, hôm nay có thể quyết chiến cùng cô, Diệp Huyên ta chết cũng không hối hận. Võ cô nương, mời ra chiêu!”
“Ngươi!”
Người đàn ông mang cổ cầm quắc mắt trừng Diệp Huyên: “Diệp Huyên, ngươi đừng hòng giở trò quỷ, hôm nay không ai có thể cứu ngươi!”
Diệp Huyên nhổ toẹt một bãi: “Ta thèm vào! Diệp Huyên ta có chết cũng phải chết trong tay cường giả chứ không phải dưới tay lũ tiểu nhân hèn hạ các ngươi!”
Đoạn hắn quay sang Võ Thắng Nam: “Xin Võ cô nương hãy ra tay, Diệp Huyên ta sẽ đỡ một đao này của cô”.
Võ Thắng Nam quan sát hắn một phen rồi gật đầu: “Có khí phách. Nếu ngươi không phải kẻ địch, ta đây sẽ bằng lòng kết bạn”.
Thấy nàng chuẩn bị rút đao, Diệp