Đệ Nhất Kiếm Thần

Chẳng lẽ gần đây mình có vận đào hoa?


trước sau

Diệp Huyên nhìn đánh giá những phù văn màu đỏ máu kia, dần dần, sắc mặt hắn trở nên vô cùng nghiêm túc, bởi vì hắn phát hiện những phù văn kia là loại dưỡng hồn, hơn nữa, cấp bậc của chúng rất cao, thấp nhất cũng là cấp bậc phù văn bảy màu!





Diệp Huyên nhìn về phía quan tài màu đen kia, trong lòng có chút kinh ngạc, bên trong đó là ai?





Đúng lúc này, giọng nói của Liên Thiển đột nhiên vang lên trong đầu Diệp Huyên: “Cẩn thận một chút, nơi này hơi kỳ lạ!”






Diệp Huyên gật đầu, hắn nhìn lướt qua bốn phía, nơi này không giống với những những nơi lúc trước, bên trong chiếc quan tài này chắc chắn là một nhân vật lớn!





Lúc này, Liên Thiển đột nhiên hỏi: “Ngươi muốn mở quan tài này ra không?”





Diệp Huyên nhìn về phía quan tài đen, hắn trầm lặng một lát, sau đó lắc đầu: “Không mở!”








Làm người, vẫn là không thể quá tham lam!





Tuy hắn có kiếm Trấn Hồn, nhưng không có nghĩa là có thể trấn áp tất cả linh hồn, mà lúc này đây ở trong chỗ này, hắn có một cảm giác rất không tốt.





Nguy hiểm!





Đây là cảm giác nguy hiểm!





Không hề do dự, Diệp Huyên xoay người muốn rời đi, mà ngay lúc hắn thúc giục đạo tắc Không Gian, một lực lượng thần bí bỗng nhiên bao trùm khắp bốn phía, sắc mặt Diệp Huyên thay đổi rõ rệt, hắn điên cuồng thúc dục đạo tắc Không Gian, nhưng vào lúc này không gian bốn phía lại càng ngày càng kiên cố.





Diệp Huyên kinh hãi trong lòng, hắn vội vàng nói: “Liên Thiển cô nương, có cách nào không?”





Một lát sau, Liên Thiển trầm giọng nói: “Không có cách nào! Ta phải phong ấn tháp này, ngươi tự mình cẩn thận!”





Phong ấn tháp?





Diệp Huyên sửng sốt, cái quái gì vậy? Lúc này, hắn đã hoàn toàn mất liên hệ với tháp, tháp nhỏ bị đóng, không thể cảm ứng với thế giới bên ngoài.





Khuôn mặt Diệp Huyên nghiêm túc, hắn

biết, sự việc không đơn giản.





Diệp Huyên cố gắng làm cho chính mình bình tĩnh lại, hắn quay đầu nhìn về phía quan tài màu đen cách đó không xa, đúng lúc này, quan tài màu đen kia đột nhiên rung lên, mà lúc những phù văn trên quan tài lại bỗng chốc mờ đi.





Sắc mặt Diệp Huyên bình tĩnh, đây là không định cho mình rời đi rồi!





Lúc này, quan tài kia đột nhiên mở ra, ngay sau đó, một cánh tay trắng như ngọc vươn ra, ngay sau đó, một cô gái trèo ra từ trong quan tài trước ánh nhìn chăm chú của Diệp Huyên.





Đẹp!





Đây là cảm giác đầu tiên của Diệp Huyên, hắn không thể dùng ngôn từ gì để hình dung cô gái này, chỉ có thể nói, đây là một cô gái có thể khiến vô số đàn ông điên cuồng vì nàng ta!





Đương nhiên, quan trọng nhất là lúc này trên người cô gái kia không một sợi vải, toàn thân trần truồng, cho dù là nơi nào, cũng đều sạch bóng, không một sợi lông!











Trong mật thất, Diệp Huyên trầm lặng.





Chẳng lẽ gần đây mình có vận đào hoa?



Không thể không nói, cô gái trước mặt thật sự rất đẹp, toàn thân da trắng như tuyết, không có một chút tì vết nào, đặc biệt cặp mắt kia, rất to, giống như có thể nói chuyện.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện