Đệ Nhất Kiếm Thần

Chương 3235-3240


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Diệp Huyên trầm giọng nói: “Tiểu Hồn nói nàng ta không có linh hồn”.



Nghe vậy, Liên Thiển khẽ nhíu mày: “Không có linh hồn? Sao có thể được?”



Diệp Huyên thấp giọng nói: “Đệ Cửu cô nương rất thần bí”.




Liên Thiển nói: “Người này không có linh hồn, hơn nữa trong cơ thể nàng ta không có huyền khí dao động, nói cách khác, nàng ta không dựa vào huyền khí, phương thức tu luyện của nàng ta không giống với chúng ta”.



Diệp Huyên giống như nghĩ đến điều gì, lập tức nói: “Trước đó nàng ta kêu tôi nạp điện cho nàng ta, liệu ý của nàng ta có phải là nàng ta hết điện rồi không?”



“Hết điện?”



Liên Thiển liếc mắt quan sát Đệ Cửu: “Nạp điện cho nàng ta ư?”



Diệp Huyên xòe hai tay: “Ta cũng không biết”.




Không thể không nói lần này có hơi đáng tiếc, nếu như Đệ Cửu cô nương không xảy ra chuyện thì hẳn là hắn đã có thể diệt được Phệ Linh tộc rồi.



Phải nghĩ cách nạp điện cho Đệ Cửu cô nương.



Liên Thiển nói: “Có thể dùng sấm sét thử xem?”



Diệp Huyên gật đầu: “Dùng rồi, nhưng không có tác dụng”.



Hai người cùng nhau nghiên cứu thêm chút nữa, nhưng vẫn chẳng tìm ra kết quả gì.



Hiện tại Đệ Cửu giống như người đã chết vậy, không chỉ không có linh hồn, ngay cả hô hấp cũng không có, vô cùng kỳ lạ.



Nhưng Diệp Huyên biết, nàng ta chưa chết.



Đùa thôi, loại cường già này sao có thể chết âm thầm được?



Điện!



Chắc nàng ta hết điện rồi!



Phải nạp điện cho nàng ta!



Nhưng vấn đề là phải nạp điện cho nàng ta như thế nào?



Hoàn toàn không rõ ràng!



Lúc này, Liên Thiển nói: “Ngươi đưa nàng ta cho ta, để ta nghiên cứu xem”.







Diệp Huyên suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu: “Được!”



Liên Thiển lại nói: “Kiếm của ngươi cần đột phá”.



Diệp Huyên nhìn về phía kiếm Trấn Hồn, Tiểu Hồn cười hì hì: “Tiểu chủ, hộ pháp cho ta được không?”



Diệp Huyên cười nói: “Tất nhiên là được”.



Kiếm Trấn Hồn nói: “Ta cần hấp thu rất nhiều linh khí, cho nên không thể quay về tháp Giới Ngục”.



Diệp Huyên nói: “Vậy quay về Phù Văn Tông”.



Hiện tại hắn cũng không dám để cho kiếm Trấn Hồn đột phá ở đây, ngộ nhỡ dẫn đường cho cường giả của Phệ Linh tộc tới, vậy mọi chuyện sẽ trở nên phức tạp.



Rất nhanh, Diệp Huyên đã mang theo kiếm Trấn Hồn về Phù Văn Tông.


Diệp Huyên đi tới sau núi của Phù Văn Tông, Diệp Huyên yên lặng đứng trên đỉnh núi. Trước mặt hắn, kiếm Trấn Hồn bắt đầu rung động, vô số linh khí xung quanh bắt đầu hội tụ về phía hắn.
Diệp Huyên nhìn kiếm Trấn Hồn, có chút kích động. Hiện tại kiếm Trấn Hồn đã rất mạnh rồi, nếu còn tiến thêm một bước nữa không biết sẽ còn đạt tới trình độ nào.



Hắn không biết!



Nhưng hắn biết, trình độ đó khẳng định không yếu hơn xương Tu La (?) của Diệp Liên.




Cứ như vậy khoảng lúc lâu sau, kiếm Trấn Hồn đã hấp thu toàn bộ linh khí xung quanh. Lúc này, kiếm Trấn Hồn bắt đầu rung lên dữ dội, từng luồng hơi thở linh hồn mạnh mẽ không ngừng tỏa ra từ bên trong kiếm Trấn Hồn.



Linh hồn!



Diệp Huyên nhìn kiếm Trấn Hồn, yên lặng chờ đợi.




Cứ như vậy khoảng một lúc lâu sau, kiếm Trấn Hồn đột nhiên phát ra một tiếng kêu, một luồng sức mạnh linh hồn cực kỳ cường đại phóng thẳng lên tận trời cao.



Giờ phút này, cả Phù Văn Tông đều giật mình.



Bởi vì linh hồn của vô số cường giả trong Phù Văn Tông đột nhiên đồng cảm.



Lúc này ngay cả Diệp Huyên cũng cảm thấy linh hồn của mình có chút khó chịu.



Kiếm Trấn Hồn đã có thể ảnh hưởng đến linh hồn của mọi người.



Đúng lúc này, kiếm Trấn Hồn đột nhiên bay thẳng lên trời, nó hóa thành một tia kiếm quang màu đen không ngừng bay qua bay lại.



Bên dưới, Diệp Huyên mỉm cười, hắn có thể cảm nhận được sự vui sướng của kiếm Trấn Hồn.



Kiếm Trấn Hồn và kiếm Thiên Tru đi cùng một đường với hắn cho tới bây giờ, vì vậy hắn cũng có cảm tình sâu nặng đối với hai thanh kiếm này.



Trước đây, hắn cảm thấy kiếm chỉ dùng để giết người, đương nhiên hiện tại cũng thấy thế, nhưng giờ phút này hắn cảm thấy kiếm không chỉ là một công cụ, chúng còn là bằng hữu của Diệp Huyên.



Kiếm cũng có sinh mệnh!



Đúng lúc này, giống như cảm nhận được tình cảm của Diệp Huyên, kiếm Trấn Hồn đột nhiên bay đến trước mặt Diệp Huyên, nó vui mừng nói: “Tiểu chủ, ta đã tiến cấp thêm một bậc rồi”.



Diệp Huyên thu hồi suy nghĩ, cười nói: “Hiện tại ngươi đang ở cảnh giới nào rồi?”



Tiểu Hồn nói: “Không biết nữa”.



Diệp Huyên nhìn Liên Thiển phía bên cạnh: “Liên Thiển cô nương, hiện tại Tiểu Hồn thuộc cảnh giới nào?”



Liên Thiển trầm mặc một lát, sau đó nói: “Chắc là cùng cảnh giới với gai Tu La trong tay Diệp Liên, chính là bậc Thiên Đạo. Ngoại trừ chiếc tháp nhỏ này ra, cho dù là Trượng Thiên Xích, hay là Thiên Đao hoặc gai Tu La đều là bậc Thiên Đạo. Mà kiếm Trấn Hồn và kiếm Thiên Tru của ngươi cũng coi như là Thiên Đạo Cảnh”.



Diệp Huyên hơi tò mò, hỏi: “Vậy trên Thiên Đạo Cảnh thì sao?”



Liên Thiển nói: “Ở dưới bậc Phàm”.



Diệp Huyên có chút nghi hoặc: “Ở dưới bậc Phàm? Là sao?”



Liên Thiển nhẹ giọng nói: “Chính là nói vượt xa bậc Thiên Đạo, nhưng lại đứng sau bậc Phàm”.


Nói xong, nàng ta nhìn về phía Diệp Huyên và nghĩ: “Chính là ba thanh kiếm trên đỉnh tháp của ngươi, ba thanh kiếm kia chính là bậc Phàm chân chính, là cấp bậc cao nhất được biết đến. Nếu tính theo cấp bậc thì chiếc tháp nhỏ này cũng gần với ba thanh kiếm kia”.
Diệp Huyên thấp giọng nói: “Liên Thiển cô nương, ta có một thắc mắc, vậy nếu là kiếm của cô gái váy trắng, ta cảm thấy ta không thể dùng”.



Hắn đã từng cầm kiếm của cô gái váy trắng, nhưng hắn cảm thấy không ổn, hắn cũng không biết diễn tả loại cảm giác này thế nào, chính là rất khó chịu. Còn về phần sức mạnh, hắn không khai triển được kiếm của cô gái váy trắng.




Liên Thiển liếc nhìn Diệp Huyên, nhàn nhạt nói: “Tại sao phàm kiếm lại mạnh? Nó mạnh vì con người. Tất nhiên, cũng không phải là nói chúng không có chủ nhân thì sẽ không mạnh. Chỉ là chỗ đặc biệt nhất của kiếm này chính là người. Sở dĩ ngươi không thể triển khai được sức mạnh kiếm của cô gái váy trắng là bởi vì trình độ kiếm đạo của ngươi không đủ, ngươi không có loại thực lực giống như của cô gái váy trắng. Vì vậy, đối với ngươi, thanh kiếm này còn không bằng kiếm Thiên Tru và kiếm Trấn Hồn”.



Nói đến đây, nàng ta dừng lại một chút, sau đó lại nói: “Phù hợp! Ngươi hiểu ý ta không?”



Diệp Huyên gật đầu: “Ta hiểu rồi”.



Liên Thiển lại nói: “Nếu có một ngày ngươi đạt tới loại cảnh giới giống như cô gái váy trắng, vậy kiếm Thiên Tru và kiếm Trấn Hồn của ngươi cũng sẽ trở thành phàm kiếm. Lúc đó ta tin cho dù ngươi có cầm một thanh kiếm gỗ thì thanh kiếm gỗ đó cũng là vô địch thiên hạ”.




Nói xong, nàng ta nhìn về phía Diệp Huyên: “Nghiêm túc mà nói, phàm kiếm là một loại cảnh giới chứ không phải phẩm cấp”.



Diệp Huyên khẽ gật đầu: “Ta hiểu rồi”.



Liên Thiển đang định nói chuyện thì đúng lúc này, không gian trước mặt Diệp Huyên đột nhiên rung động, một lát sau, trong mắt Diệp Huyên hiện lên một tia kinh ngạc.



Liên Thiển hỏi: “Sao thế?”



Diệp Huyên nói: “Thư viện Vạn Duy truyền tin đến, Văn Tú cô nương sắp đột phá!”



Nói xong, dường như hắn nghĩ đến điều gì, lúc này sắc mặt trở nên ngưng trọng: “Thực lực hiện tại của Văn Tú cô nương đã xấp xỉ với sáu vị cường giả đứng đầu, nếu như lại đột phá, nói cách khác Phệ Linh tộc tuyệt đối sẽ không để nàng ta đột phá. Nàng ta gặp nguy hiểm rồi”.







Trương Văn Tú gặp nguy hiểm!



Đây là cảm giác đầu tiên của Diệp Huyên, bởi vì hắn biết nếu để Phệ Linh tộc biết Trương Văn Tú sắp đột phá, thì bọn họ chắc chắn không để Trương Văn Tú yên ổn đột phá!



Hiện tại đã có một Diệp Liên, bọn họ tuyệt đối sẽ không cho phép lại xuất hiện thêm một Trương Văn Tú sánh ngang lục đại cao thủ được.



Diệp Huyên quay người muốn đi đến thư viện Vạn Duy, thế nhưng ngay lúc này, dường như hắn nghĩ đến gì đó nên chợt dừng lại.



Liên Thiển ở bên cạnh hỏi: “Sao vậy?”



Diệp Huyên cười không nói.



Bên cạnh, Liên Thiển chỉ lắc đầu, tên này chắc chắn lại muốn chơi âm mưu quỷ kế gì rồi.



Phệ Linh tộc.



Trong một đại điện, đại điện trống rỗng, chỉ có một mình Nguyên Thiên.



Lúc này hắn ta vẫn còn là linh hồn!


Ngay lúc này, một ông lão đột nhiên xuất hiện trong đại điện.
Ông lão khẽ hành lễ: “Đã điều tra người phụ nữ thần bí kia, người này lần đầu tiên xuất hiện là ở trong một bí cảnh, nàng ta và Diệp Huyên xuất hiện cùng nhau, còn những chuyện khác thì không biết được!”



Nguyên Thiên hỏi: “Bí cảnh gì?”



Ông lão nói: “Là Võ Quốc tìm được, đó là một bí cảnh viễn cổ, bên trong có một tông môn tên là Vô Địch Tông. Tông này ta đã điều tra, hẳn là một tông môn hơn mười vạn năm trước, năm đó tông môn này vô địch ở cả Ngũ Duy, chỉ là sau này không biết vì nguyên do gì chỉ trong một đêm đã biến mất toàn bộ”.




Nguyên Thiên khẽ nhíu mày: “Người phụ nữ này là người của Vô Địch Tông đó?”



Ông lão lắc đầu: “Không biết!”



Nguyên Thiên đang định nói thì lúc đó, hắn ta đột nhiên nhìn bên ngoài điện, nơi đó có một người thanh niên đang đứng.




Nhìn thấy người này, Nguyên Thiên

lập tức nheo hai mắt, bởi vì hắn ta không biết thanh niên này đã xuất hiện từ lúc nào!



Ông lão cũng như gặp kẻ địch, vẻ mặt vô cùng đề phòng.



Lúc này, Nguyên Thiên nói: “Ngươi là A La Liên của Thái Cổ tộc, không đúng, ngươi không phải A La Liên!”



Thanh niên cười nói: “Hiện tại ta chính là A La Liên, đây là thân phận mới của ta!”



Nguyên Thiên nhìn người thanh niên: “Rốt cuộc ngươi là ai!”



A La Liên cười nói: “Ta chính là người của Vô Địch Tông như lời các ngươi vừa nói, ta đây là muốn nói cho ngươi, người phụ nữ đó tên là Đệ Cửu, nàng ta không phải người các ngươi có thể chống lại được”.



“Đệ Cửu?”



Nguyên Thiên nhíu mày: “Người của thời đại các ngươi?”



A La Liên gật đầu: “Là người của thời đại kia của chúng ta, thế nhưng người phụ nữ này rốt cuộc có thân phận gì, ngay cả chúng ta cũng không biết, chỉ biết người phụ nữ này vô cùng căm hận loài người, gần như là thấy người thì đều giết!”



Nguyên Thiên lạnh giọng nói: “Chẳng lẽ Diệp Huyên kia không phải người sao?”



A La Liên trầm mặc một lúc, sau đó nói: “Đây cũng là chuyện ta vắt óc suy nghĩ cũng không hiểu!”



Nguyên Thiên nhìn A La Liên: “Vô Địch Tông của ngươi là bị nàng ta tiêu diệt?”



A La Liên gật đầu: “Đúng!”



Nguyên Thiên trầm giọng nói: “Rốt cuộc thực lực nàng ta đã đạt đến trình độ nào?”



A La Liên nhìn Nguyên Thiên: “Trước mắt mà nói, ta cảm thấy nàng ta là vô địch!”



Vô địch!



Hai mắt Nguyên Thiên khẽ nheo lại: “Ngươi đang đùa hay sao?”



A La Liên cười nói: “Đùa? Thế nào, ngươi chưa từng giao đấu với nàng ta sao?”

1642338146131.png


Nguyên Thiên lạnh nhạt nói: “Vậy ngươi có biết năm đó Phệ Linh tộc ta mạnh đến mức độ nào không?”



A La Liên cười nói: “Không phải ta đang thảo luận với ngươi là Phệ Linh ngươi hay Vô Địch Tông ta mạnh hơn, ta đang muốn nói cho ngươi, bất kể là Phệ Linh tộc hiện tại hay là Phệ Linh tộc ở thời kỳ đỉnh cao của người đều không ngăn cản được nàng ta! Ngươi đã từng giao đấu với nàng ta, hẳn cũng biết nàng ta mạnh đến mức độ nào”.




Nguyên Thiên trầm mặc một lúc, sau đó nói: “Các hạ đến đây, sẽ không phải chỉ để nói cho ta biết nàng ta mạnh đến nhường nào đâu đúng không?”



A La Liên nhìn Nguyên Thiên: “Ta đến là nói cho ngươi, nếu muốn giết nàng ta, bây giờ là cơ hội tốt nhất!”



Nguyên Thiên khẽ nhíu mày: “Có ý gì?”




A La Liên cười nói: “Mặc dù người phụ nữ này mạnh mẽ vô song, nhưng nàng ta có một khuyết điểm chí mạng, chính là cứ cách một khoảng thời gian là sẽ rơi vào giấc ngủ say, ta cũng không biết vì sao, nhưng sau khi ngủ say một thời gian thì nàng ta sẽ thức dậy! Mà ngày nàng ta ở Phệ Linh Tông ngươi có lẽ là đột nhiên rơi vào giấc ngủ say, mà khoảng thời gian này là cơ hội tốt nhất để giết chết nàng ta, nếu không, một khi để Diệp Huyên kia gọi nàng ta dậy, ngươi sẽ tuyệt vọng thôi”.



Nguyên Thiên trầm giọng nói: “Rơi vào giấc ngủ say! Nghĩa là sao?”



A La Liên lắc đầu: “Ta không biết! Ta chỉ là nói cho ngươi, muốn giết nàng ta, bây giờ chính là cơ hội tốt nhất. Nếu không một khi nàng ta bị Diệp Huyên đánh thức, với tính cách của Diệp Huyên, chắc chắn sẽ đưa nàng ta đến Phệ Linh tộc ngươi lần nữa, lúc đó Phệ Linh tộc ngươi chắc chắn sẽ tuyệt vọng, hiện tại trên thế gian này, e là không ai có thể khống chế được nàng ta!”



Nguyên Thiên nhẹ giọng nói: “Nếu một người vẫn còn, hẳn là có thể khống chế được nàng ta!”



A La Liên hỏi: “Người nào?”



Nguyên Thiên nói: “Tiên Tri!”



A La Liên khẽ nhíu mày: “Tiên Tri? Rất mạnh?”



Nguyên Thiên liếc nhìn A La Liên, lạnh nhạt nói: “Sức mạnh của người này, thế gian này hiếm thấy!”







Đối với Tiên Tri, cao thủ vũ trụ Ngũ Duy năm đó thật ra đều rất kính sợ. Không dám không kính, không dám không sợ! Bởi vì hắn thật sự rất mạnh!



A La Liên cười nói: “Mỗi một thời đại, đều xuất hiện một hai cao thủ siêu cấp như vậy, có thể hiểu được.



Hôm nay ta đến là muốn hợp tác với các ngươi, mục tiêu của ta chính là giết chết người phụ nữ kia, mục tiêu của các ngươi là giết Diệp Huyên, mà bây giờ, Diệp Huyên và người phụ nữ kia đi cùng nhau, có thể nói, mục tiêu của chúng ta là một, có đúng không?”



Nguyên Thiên trầm giọng: “Vô Địch Tông ngươi chỉ còn lại mỗi ngươi?”



A La Liên cười nói: “Đương nhiên không phải!”



Nguyên Thiên khẽ gật đầu: “Ta hiểu rồi!”



Lúc này, ông lão bên cạnh chợt lên tiếng: “Trương Văn Tú kia sắp đột phá rồi!”


Đột phá!
Nghe vậy, con ngươi Nguyên Thiên chợt co rụt, hắn ta nhìn ông lão: “Sắp đột phá?”



Ông lão gật đầu, thấp giọng nói: “Đúng vậy, tin tức hẳn không sai! Cao thủ Phù Văn Tông đã nhanh chóng đến thư viện Vạn Duy, rõ ràng là muốn bảo vệ Trương Văn Tú”.




Nguyên Thiên cau chặt mày: “Người phụ nữ này sao đột nhiên lại muốn đột phá rồi?”



Ông lão nói: “Không thể để người phụ nữ này đột phá! Nếu để người này đột phá, thực lực chắc chắn sẽ không kém lục đại cao thủ, lúc đó, chúng ta sẽ càng rắc rối hơn!”



Nguyên Thiên gật đầu: “Đương nhiên không thể để người này đột phá!”



Hiện tại thư viện Vạn Duy đã có nữ phu tử và Diệp Huyên, nếu Trương Văn Tú đột phá, đó có nghĩa là sao chứ? Chính là thư viện Vạn Duy có ba cao thủ siêu cấp! Lúc đó, Phệ Linh tộc muốn đoạt được thư phòng kia, chắc chắn khó như lên trời!




Nguyên Thiên nhìn A La Liên trước mặt: “Các người có thể ra tay không?”



A La Liên cười nói: “Đương nhiên có thể!”



Nguyên Thiên gật đầu: “Như vậy là tốt nhất! Chuẩn bị một chút, đến thư viện Vạn Duy!”



Nói rồi, hắn ta như nghĩ đến gì đó, nhìn ông lão bên cạnh: “Thái độ Võ Quốc thế nào?”



Ông lão trầm giọng nói: “Võ Quốc này không chống lại chúng ta, nhưng cũng không đồng ý ra tay tương trợ chúng ta, xem ra, bọn họ muốn làm ngư ông đắc lợi!”



Nguyên Thiên lạnh giọng nói:



“Tạm thời không quan tâm đến bọn họ! Trước tiên xử lý thư viện Vạn Duy và Phù Văn Tông này! Dù có thế nào, lần này tuyệt đối không thể để Trương Văn Tú kia đột phá, lần này chớ có nương tay!”



Nói xong, hai mắt hắn ta chậm rãi nhắm lại.



Lúc này, hắn ta càng lúc càng cảm thấy mọi chuyện có phần khó giải quyết rồi.



So với Trương Văn Tú thì hắn ta càng kiêng dè Diệp Huyên! Người này quá thần bí! Cao thủ siêu cấp tên Đệ Cửu kia tại sao lại ở cùng với Diệp Huyên này?



Bên dưới, A La Liên kia chợt nhếch miệng cười nhạt, không biết đang nghĩ gì.



Thư viện Vạn Duy.



Thư viện Vạn Duy lúc này có thể nói là phòng bị nghiêm ngặt!



Trương Văn Tú sắp đột phá rồi!



Nếu là lúc trước, đây chắc chắn là một chuyện vô cùng tốt, nhưng hiện tại, đây lại chẳng phải chuyện tốt lành gì!



Bởi vì tất cả mọi người đều biết, Phệ Linh tộc này chắc chắn sẽ không để Trương Văn Tú yên ổn đột phá!



Nhưng cũng may, cao thủ Phù Văn Tông đều đã mau chóng đến tương trợ.

1642338165340.png


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện