Trong sân, hai người phụ nữ ngồi đối diện nhau.
Trên bàn trà có một ấm trà và hai chén trà, trà phảng phất hơi nóng, mùi thơm của trà lan ra bốn phía, chung quanh vô cùng yên tĩnh.
Nữ phu tử nhẹ nhàng nâng chén trà lên nhấm một ngụm, sau đó nàng ta nhẹ giọng nói: “Biết từ khi nào?”
Diệp Liên nhìn về phía nữ phu tử: “Có quan trọng không?”
Nữ phu tử hỏi lại: “Không quan trọng sao?”
Diệp Liên lắc đầu: “Ta để ý huynh ấy không phải vì kiếp trước huynh ấy là ai, hay huynh ấy có cái gì, mà bởi huynh ấy chính là ca ca của ta. Trong lòng ta, huynh ấy chính là Diệp Huyên, là một người đàn ông có thể không màng mọi thứ vì ta”.
Nữ phu tử im lặng.
Diệp Liên lại nói: “Khi người còn sống, tại sao không thể đơn giản hơn một chút?”
Nữ phu tử cười nói: “Ngươi nói có lý, người còn sống, phải đơn giản một chút. Chỉ là có vài việc không thể trốn tránh”.
Nói xong, nàng ta nhìn về phía Diệp Liên: “Ngay từ đầu ta đã cho rằng sự việc giống như suy nghĩ của ta, nhưng sau khi nhìn thấy cô gái váy trắng kia, ta biết sự việc còn phức tạp hơn nhiều so với tưởng tượng của ta”.
Diệp Liên trầm mặc.
Nữ phu tử nói: “Sự việc càng ngày càng phức tạp”.
Diệp Liên nói: “Đối với ta rất đơn giản, hắn chính là ca ca của ta, không hơn không kém”.
Nữ phu tử khẽ cười: “Nữ đế thật rộng lượng, nhưng có một số chuyện không trốn tránh được đâu”.
Diệp Liên nói: “Vậy thì đánh”.
Nữ phu tử im lặng.
Diệp Liên đứng dậy: “Phu tử, rốt cuộc trong thư phòng kia có cái gì?”
Nữ phu tử nói: “Có thứ khiến cho tất cả mọi người điên cuồng”.
Diệp Liên hỏi: “Ví dụ như là?”
Nữ phu tử nhìn Diệp Liên, cười nói: “Ví dụ như bên trong có một cuốn sách cổ, tên là “Bí mật Luân Hồi Cảnh”, nếu như ngươi và ta có được, ta nghĩ chắc hẳn chúng ta có thể dễ dàng đạt tới Luân Hồi Cảnh”.
Diệp Liên trầm mặc.
Nữ phu tử lại nói: “Mà những thứ bên trong thư phòng kia còn nhiều hơn thế này”.
Diệp Liên nói: “Trực tiếp mở thư phòng?”
Nữ phu tử lắc đầu: “Một khi lựa chọn mở ra, sự việc sẽ trở nên cực kỳ phức tạp”.
Diệp Liên nói: “Ta ngươi thêm cả Trương Văn Tú, có gì phải sợ chứ?”
Nữ phu tử cười nói: “Nếu thật sự mở ra, chúng ta không đơn giản là chỉ đối mặt với Phệ Linh tộc. Hơn nữa có một số nơi đặc biệt vẫn luôn hy vọng có được thư phòng này”.
Diệp Liên nhíu mày: “Nơi đặc biệt?”
Nữ phu tử nhẹ giọng nói: “Ví dụ như Duy độ hư vô, Vĩnh Sinh Chi Địa, còn có thành ngầm vô biên”.
Diệp Liên im lặng.
Ba địa phương đó có thể nói là cấm địa của vũ trụ Ngũ Duy, người bình thường căn bản không dám đặt chân đến. Cho dù là nàng ấy cũng không dám xâm phạm quá mức vào bên trong.
Nữ phu tử lại nói: “Năm đó có tiên sinh ở đây, có thể trấn áp sự tồn tại của những địa phương đó. Nhưng hiện giờ chúng ta không trấn áp được. Có điều, chúng ta không động đến bọn chúng thì bọn chúng cũng không dám động lại. Bởi vì không ai trong số bọn họ muốn mâu thuẫn chính diện với tòa đại trận do tiên sinh để lại năm đó”.
Nói đến đây, nàng ta nhẹ giọng nói: “Xem ra trước mắt, đoán chừng bọn họ cũng đứng ngồi không yên”.
Diệp Liên lắc đầu: “Phiền phức rồi đây”.
Nàng biết, một khi ba cấm địa kia cũng tham gia vào, vậy lúc đó sự việc sẽ trở nên cực kỳ khó giải quyết.
Nữ phu tử khẽ nói: “Đâu chỉ có phiền toái”.
Nói xong, nàng ta ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, trong mắt hiện lên một tia lo lắng: “Ta cứ luôn có một linh cảm xấu, giống như sắp xảy ra chuyện lớn”.
Diệp Liên đang định nói chuyện thì đúng lúc này, cách đó không xa, một người phụ nữ đang đi tới.
Trương Văn Tú.
Trương Văn Tú lúc này, một đầu tóc vàng, trên người có một loại khí chất và hơi thở hoàn toàn khác với trước đây.
Sau khi Trương Văn Tú đến, nàng liếc mắt nhìn nữ phu tử và Diệp Liên một cái: “Muốn đánh nhau, hai người các ngươi từ đâu tới?”
Trương Văn Tú của hiện tại hoàn toàn không giống với trước đây.
…
Diệp Huyên đi tới một cái sân không có người, hắn lấy ra mấy cuốn sách cổ mà nữ phu tử đã đưa, lúc này, Liên Thiển xuất hiện trước mặt Diệp Huyên, nàng ta trực tiếp giật lấy một quyển trong số đó.
Cuốn sách đó chính là cuốn sách cổ thuộc về nàng ta.
Diệp Huyên nhìn về phía Liên Thiển: “Liên Thiển cô nương, mấy thứ này thật sự có thể khiến ta chân chính nắm trong tay những đạo tắc đó sao?”
Liên Thiển đóng cuốn sách cổ lại, nàng ta nhìn về phía Diệp Huyên: “Có thể! Không những vậy còn có thể nâng cấp chúng. Những thứ này đều là chủ nhân từng giữ lại, vô cùng quý giá. Ngươi nhất định phải nghiên cứu nhiều hơn để hiểu rõ”.
Diệp Huyên gật đầu. hắn nhìn một cuốn sách cổ trong tay: “Vậy bắt đầu từ đạo tắc Đại