Đối với nấu nướng mà nói, chính là sở trường của hắn.
Rất nhanh, mùi thịt nhẹ nhàng bay ra ngoài.
Lúc này, cô bé dẫn theo chú chó nhỏ đi tới trước mặt Diệp Huyên, Diệp Huyên mỉm cười: “Đợi chút, sắp xong rồi đây”.
Cô bé nhìn Diệp Huyên, tay cô bé vẫn nắm chặt lấy thanh kiếm sắt đã rỉ.
Diệp Huyên liếc nhìn thanh kiếm sắt đã rỉ, trong lòng thầm nói, không phải đùa chứ chẳng lẽ đây là kiếm Vĩnh Sinh trong truyền thuyết sao?
Nhưng nhìn cũng không giống lắm!
Chỉ trong chốc lát, gà đã được nướng chín.
Diệp Huyên lấy ra một ít gia vị rắc lên, sau đó bẻ một chiếc đùi đưa cho cô bé, cô bé nhận lấy chiếc đùi gà và cắn một miếng. Cô bé trừng mắt nhìn, ngay sau đó, cô bé cắn mạnh xuống, vừa cắn đã tới cả xương.
Diệp Huyên: “…”
Mà lúc này, cô bé đột nhiên đưa chiếc đùi gà trong tay mình cho chú chó nhỏ bên cạnh, tiếp theo, cô bé lại nhìn về phía Diệp Huyên. Diệp Huyên vội vàng bẻ một chiếc đùi khác đưa cho cô bé, cô bé cắn hai miếng đã hết rồi.
Diệp Huyên trực tiếp đưa cả con gà đã nướng cho cô bé, cô bé cũng không từ chối, vừa ôm vừa gặm. Nhưng từ đầu tới cuối vẫn không quên chú chó nhỏ bên cạnh, mỗi lần ăn cô bé lại xé một miếng thịt xuống cho chú chó nhỏ bên cạnh.
Những thứ này Diệp Huyên đều thấy hết.
Chỉ trong chốc lát, một người một chó đã xử lý sạch sẽ con gà nướng.
Cô bé lại nhìn về phía Diệp Huyên, chú chó nhỏ cũng nhìn về phía Diệp Huyên.