Nhân quả.
Lúc này, Diệp Huyên nhớ tới hai chữ này.
Khi tới thôn Đại Đạo, Diệp Huyên chỉ vì một hành động có ý tốt nho nhỏ mà hôm nay đã cứu được mạng mình.
Có lẽ gieo thiện nhân chưa chắc sẽ có thiện quả, nhưng gieo ác nhân chắc chắn sẽ không có thiện quả.
Diệp Huyên thôi suy nghĩ, cười nói: “Ta vẫn còn!”
Nói xong, hắn lấy một chai nước suối Sinh Mệnh ra giơ lên.
Cô bé nhìn nước suối Sinh Mệnh trong tay Diệp Huyên, sau đó bắt đầu uống tiếp, chẳng mấy chốc, cô bé đã uống hết sạch.
Diệp Huyên hỏi: “Uống ngon không?”
Cô bé không nói gì.
Diệp Huyên lại đưa nước suối Sinh Mệnh trong tay cho cô bé, cô bé cũng không từ chối mà nhận lấy. Nhưng lần này cô bé không uống mà cất đi, như nhớ đến điều gì, cô bé đột nhiên lấy một viên ngọc thạch lớn chừng ngón tay cái từ trong túi mình ra đưa cho Diệp Huyên.
Ngọc thạch lóng lánh trong suốt, vô cùng đẹp.
Diệp Huyên nhìn về phía ngọc thạch, hắn quan sát nó một lúc, chỉ là một viên ngọc thạch rất bình thường, không có gì đặc biệt cả.
Nhưng có thể nhìn ra cô bé rất thích viên ngọc thạch này, vì cô bé rất cẩn thận, như sợ làm vỡ nó vậy.
Diệp Huyên cũng không từ chối, hắn nhận lấy ngọc thạch.
Hắn biết cô bé cho hắn ngọc thạch cũng giống như chấp nhận hắn. Nếu hắn từ chối, với tính cách của cô bé này e rằng lại sẽ suy nghĩ nhiều!
Quả nhiên sau khi hắn nhận lấy ngọc thạch, cô bé nhìn hắn một cái rồi nhẹ nhàng sờ cánh tay hắn như đang sờ một con chó nhỏ, điều này khiến Diệp Huyên hơi cạn lời.
Hắn biết trong mắt cô bé chưa từng thấy thế giới bên ngoài này, chỉ có thích và không thích mà thôi.
Sau khi uống suối Sinh Mệnh, vết thương của cô bé bắt đầu từ từ khép lại.
Cô bé mở to mắt nhìn bụng mình, giống như thấy tò mò vì sao mình lại hồi phục nhanh như thế!
Diệp Huyên cười nói: “Đây là chữa thương!”
Cô bé nhìn về phía Diệp Huyên, vẫn không nói một lời.
Diệp Huyên hơi do dự, sau đó hỏi: “Ngươi biết nói chuyện chứ?”
Cô bé cứ nhìn hắn như thế, nhưng vẫn không nói gì.
Diệp Huyên cười khẽ, hắn nhẹ nhàng xoa đầu cô bé, cô bé vô thức đặt tay lên thanh thiết kiếm gỉ sét, nhưng cô bé không ra tay mà từ từ buông thanh kiếm ra.
Nhìn bé gái trước mắt, Diệp Huyên chợt thấy hơi đau lòng.
Cô bé này là Thiên Mạch giả, nhưng sao cô bé lại ở nơi này?
Mà cô bé và một con chó cỏ này đã sống ở đây bao lâu rồi?
Không có câu trả lời.
E rằng chỉ có cô gái váy đỏ và con chó cỏ kia biết.
Đương nhiên hắn sẽ không đi tìm cô gái váy đỏ, đó chẳng phải là tự tìm đường chết sao? Còn con chó cỏ kia, nhìn từ tình hình hiện tại thì nó thật sự chỉ là một con chó mà thôi.
Một lát sau, Diệp Huyên bắt đầu nấu cơm làm thức ăn.
Lần này, hắn quyết định nấu thêm mấy món ăn, xung quanh thôn Đại Đạo có rất nhiều rau dại, sau khi hái được một ít thì hắn bắt đầu chế biến.
Còn cô bé thì cứ đứng bên cạnh nhìn hắn như thế, thỉnh thoảng còn nhìn vào trong nồi.
Khoảng nửa canh giờ sau, Diệp Huyên đã nấu một bàn thức ăn vô cùng thơm.
Diệp Huyên xới cho cô bé một bát cơm, sau đó cười bảo: “Ăn đi!”
Cô bé không ăn trước mà xé đùi gà của con gà nướng trong đĩa để trước mặt con chó, con chó cọ nhẹ lên người cô bé, sau đó bắt đầu gặm.
Lúc này cô bé mới bắt đầu ăn, nhưng cô bé lại muốn cầm thức ăn bằng tay luôn!
Diệp Huyên vội ngăn cô bé lại, cô bé không nổi giận mà nhìn về phía Diệp Huyên, Diệp Huyên lấy một đôi đũa ra, sau đó gắp một miếng thịt gà cho vào miệng, cười nói: “Ăn thế này này!”
Nói xong, hắn đặt một đôi đũa mới xuống trước mặt cô bé.
Cô bé hơi do dự, sau đó cầm đũa lên, nhưng rất mất tự nhiên, Diệp Huyên đi tới trước mặt cô bé, cười nói: “Để ta dạy ngươi!”
Nói xong, hắn bắt đầu dạy cô bé dùng đũa.
Lúc đầu cô bé học vẫn hơi chậm, nhưng cô bé cũng không ngại phiền phức mà học rất nghiêm túc, chẳng mấy chốc cô bé đã có thể gặp đồ bằng đũa, chỉ trông không được tự nhiên thôi.
Cô bé cứ thế bắt đầu ăn, thi thoảng Diệp Huyên sẽ gắp thức ăn cho cô bé, cô bé cũng gắp thức ăn cho hắn.
Dù ăn rất chậm, nhưng cô bé lại tỏ vẻ rất vui. Cô bé không cười, nhưng Diệp Huyên có thể cảm nhận được!
Có một điều đáng nói là cuối cùng cô bé vẫn không quên con chó cỏ kia, đang ăn, cô bé còn muốn dạy cho nó dùng đũa.
Chó cỏ: “…”
Thức ăn trên bàn nhanh chóng được ăn sạch, nhưng cô bé còn có vẻ ăn chưa đã.
Diệp Huyên quan sát cô bé, sau đó kéo cô bé một cái: “Đi theo ta!”
Cô bé nhìn Diệp Huyên, trong mắt cô bé đã không còn nhiều đề phòng như lúc trước nữa,
Diệp Huyên dẫn cô bé tìm một vòng trong thôn, nhanh chóng tìm thấy một cái giếng nước, hắn vung tay phải lên, nước trong giếng lập tức bay lên, treo lơ lửng trên không trung.
Diệp Huyên hỏi: “Liên Thiển cô nương, có thể ra ngoài không?”
Một lát sau, Liên Thiển nói: “Không thể!”
Diệp Huyên hơi khó hiểu: “Vì sao?”
Liên Thiển đáp: “Ta không phải đạo tắc của thế giới này, sẽ bị nơi này bài xích”.
Diệp Huyên khẽ nhíu mày: “Đây không phải là một quyển kinh thư sao?”
Liên Thiển nói: “Không đơn giản như cô gái kia nói đâu”.
Diệp Huyên im lặng, hắn biết chắc chắn cô gái váy đỏ kia che giấu mình điều gì.
Diệp Huyên hơi do dự, sau đó hắn đưa cô bé vào tháp Giới Ngục, nhưng khi tiến vào tháp Giới Ngục, hắn lập tức sửng sốt.
Vì hắn đã đi vào, nhưng cô bé kia thì không!
Chuyện gì đang diễn ra vậy?
Diệp Huyên rời khỏi tháp Giới Ngục, lúc này, cô bé vẫn còn ở trước mặt hắn, cô bé nhìn hắn với vẻ khó hiểu.
Diệp Huyên hơi do dự, sau đó nói: “Ngươi không muốn đi vào à?”
Cô bé chớp mắt, không nói gì.
Diệp Huyên đang muốn nói chuyện thì lúc này, Liên Thiển chợt cất lời: “Cô bé không thể vào!”
Không thể vào?
Diệp Huyên hơi nhíu mày: “Tại sao?”
Liên Thiển mỉa mai: “Có phải ngươi nghĩ không có cái gì mà ta không biết không?”
Diệp Huyên cười mỉa, rõ ràng Liên Thiển cũng không biết.
Diệp Huyên nhìn xung quanh, có lẽ nơi này có gì đó kỳ lạ!
Diệp Huyên cũng không nghĩ nhiều nữa, hắn mở lòng bàn tay, lấy một đồng quần áo ra, quần áo này đều là đồ Diệp Liên từng mặc, hắn không nỡ vứt đi.
Diệp Huyên nhìn về phía cô bé, cười nói: “Ta gội đầu giúp ngươi!”
Nói xong, hắn bảo cô bé cúi đầu xuống, sau đó bắt đầu gội đầu cho cô bé, cũng không biết đã bao lâu rồi cô bé không gội đầu, đa số tóc của cô bé đều bết dính lại với nhau.
Chẳng mấy chốc Diệp Huyên đã gội sạch đầu xong, sau đó cắt tỉa sơ qua, thắt đuôi sam cho cô bé, hắn luôn rất thạo chuyện này, vì trước kia từng làm cho Diệp Liên không ít lần.
Sau khi gội đầu, Diệp Huyên lại bảo cô bé tự tắm, sau khi hắn làm mẫu một lúc thì cô bé cũng đã hiểu.
Hắn phát hiện thật ra cô bé không có vấn đề gì về đầu óc cả, ngược lại cô bé còn rất thông minh, chỉ là cô bé không giỏi giao tiếp, luôn trầm mặc ít nói, khiến người ta cảm thấy cô bé ngốc ngốc, chứ thật ra là cô bé rất thông minh.
Cô bé nhanh chóng tắm xong, sau đó mặc vào váy của Diệp Liên, khi nhìn thấy cô bé trông sáng sủa hẳn lên, Diệp Huyên cũng sững sốt.
Cô bé trước mắt mặc váy xanh da trời, váy rất bình thường, không hề sang trọng sặc sỡ, nhưng cô bé mặc vào lại có một khí chất đặc biết, một khí chất mà hắn không thể mô tả được. Thật ra cô bé có tướng mạo vô cùng xinh xắn, có thể tưởng tượng nếu cô bé trưởng thành, sau này chắc chắn sẽ là một tuyệt thế giai nhân, mà lúc này, vì buộc tóc đuôi sam nên trông cô bé còn có thêm chút đáng yêu. Có điều ánh mắt của cô bé quá bình tĩnh, bình tĩnh không giống cảm xúc mà một cô bé nên có.
Diệp Huyên thu hồi suy nghĩ, hắn lấy một cái gương ra đi tới trước mặt cô bé, cười nói: “Xem có đẹp không?”
Cô bé nhìn vào gương, khi nhìn thấy bản thân, rõ ràng cô bé đã ngẩn người mất một lúc, sau đó, cô bé nhẹ nhàng sờ lên mặt gương.
Diệp Huyên cười hỏi: “Đẹp không?”
Cô bé nhìn về phía Diệp Huyên, Diệp Huyên đang định lên tiếng thì lúc này, cô bé đột nhiên kéo hắn lại, cầm kiếm bổ về phía trước một cái.
Oanh!
Sau phát kiếm đó, một âm thanh chói tai đột nhiên vang lên, sau đó, Diệp Huyên thấy một tàn ảnh rút lui về phía chân trời!
Diệp Huyên nhìn về phía đó, trên đám mây phía chân trời có một bóng đen lơ lửng, trong bóng đen là một con quái điểu, chim có ba đầu một chân có bộ lông đen nhánh, đôi mắt một đỏ một đen, trên người tản ra khí thế hung ác!
Diệp Huyên nhíu mày: “Đây là dị thú à?”
Tầng chín trầm giọng nói: “Có lẽ là thế, khi nãy nếu không nhờ cô bé kia thì chắc ngươi đi đời rồi!”
Nghe vậy, Diệp Huyên lập tức sa sầm mặt.
Bây