Đệ Nhất Kiếm Thần

Chương 3367-3370


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Huyền Ngoa đi tới trước mặt Tích Tà: "Ngươi có hai lựa chọn, một là theo Dị Thú Kinh cướp lấy thư phòng kia, nhưng chắc hẳn ngươi không hoàn toàn tin được ả ta, lúc trước mục đích khi chủ nhân ả biên soạn Dị Thú Kinh là gì? Là cho chúng ta một nơi thích hợp để sinh sống, chủ nhân ả đối xử tử tế với chúng ta, xem chúng ta như người thân, nhưng ả thì sao? Ngươi cảm thấy ả sẽ làm thế à? Hơn nữa, lỡ như ả nhận người khác làm chủ, vậy chẳng phải chúng ta sẽ thành đầy tớ của kẻ khác sao? Tích Tà ngươi có bằng lòng giao vận mệnh của mình vào tay người khác không?"



Tích Tà cười nói: "Không muốn. Nhưng lý do này vẫn chưa đủ".




Huyền Ngoa nói: "Tòa tháp nhỏ kia đã nhận hắn làm chủ, mà tháp đó là chìa khóa mở ra thư phòng. Ngoài ra, hắn đã được vị ở Tử Nhân Cung công nhận, hôm nay hắn đang tiếp thu truyền thừa của người đó".



Nghe thế, Tích Tà híp hai mắt lại.



Tử Nhân Cung!



Ở thời đại dị thú hoành hành kia, thật ra thực lực của nhân loại cũng không hề yếu, trong đó mạnh nhất tất nhiên là vị kỳ nhân kia, không ai biết được thân phận của người nọ, cũng không biết đối phương là nam hay là nữ, tất nhiên là trừ Dị Thú Kinh ra, nhưng Dị Thú Kinh lại chưa từng nói gì về chủ nhân của ả với người ngoài.




Mà ngoại trừ vị kỳ nhân đó ra, thời đại kia cũng có một vài cường giả nhân loại vô cùng mạnh mẽ.



Vị trong Tử Nhân Cung kia chính là một trong số đó!



Huyền Ngoa không nói gì nữa, nàng ta xoay người rời đi.



Tích Tà nói: "Ta còn chưa đồng ý mà!"



Phía xa, Huyền Ngoa khẽ nói: "Ta đã nói hết lời cần nói rồi, chuyện kế tiếp là của ngươi".



Tích Tà ở yên tại chỗ, rơi vào trầm mặc.



...



Tử Nhân Cung.



Trong cung điện, Diệp Huyên ngồi xếp bằng trên mặt đất, bấy giờ quanh thân hắn đang tản ra một luồng khí đen quỷ dị.



Tử khí!



Bây giờ hắn đã luyện được tử khí rồi, nhưng chỉ mới là khởi đầu thôi, vì hiện tại điều hắn muốn là khống chế những tử khí này, đây không phải là một chuyện đơn giản.



Chẳng mấy chốc, da dẻ Diệp Huyên bắt đầu biến thành đen, thế nhưng không lâu sau, da hắn lại chậm rãi trở lại bình thường, mà lúc này, một luồng hơi thở mạnh mẽ bắt đầu điên cuồng bộc phát ra từ trong cơ thể hắn.



Nuốt chửng tử khí, cường hóa thân thể, mà tử khí bị hắn cắn nuốt không biến mất ngay, mà vẫn quanh quẩn trong cơ thể hắn, có thể nói là sinh sôi liên tục.



Trong thân thể Diệp Huyên ngày càng tản ra hơi thở mạnh mẽ, cuối cùng, luồng hơi thở kia đã vượt quá giới hạn của một Sinh Tử Cảnh.



Cứ thế, giằng co khoảng chừng ba canh giờ.



Ầm!



Một hơi thở âm hàn và mạnh mẽ đột nhiên bộc phát từ trong cơ thể Diệp Huyên.



Thiên Cơ Cảnh!



Lúc này, Diệp Huyên mở choàng hai mắt, đôi ngươi hắn đã biến thành một mảng đen kịt, tựa như ngôi sao đã tắt, hơn nữa còn tản khí đen, trông vô cùng đáng sợ.
Diệp Huyên đứng lên hít sâu một hơi, có chút hưng phấn nói: "Thiên Cơ Cảnh! Không ngờ chỉ tu luyện một bộ công pháp thôi mà lại lên được hẳn một cấp bậc!"



Lúc này, người đàn ông mặc áo đen kia mới cười nói: "Thật ra còn có thể cao hơn nữa, nhưng cảnh giới thì cần từ từ nâng lên mới tốt, nếu nhanh quá thì lại phản tác dụng. Vì thế ta đã trấn áp một phần năng lượng tử khí của ngươi".



Diệp Huyên gật đầu: "Ta biết".




Người đàn ông áo đen nói: "Hiện tại ngươi dùng tâm pháp ta dạy để vận chuyển tử khí trong cơ thể thử xem!"



Diệp Huyên gật đầu: "Ta cũng có chút chờ mong!"



Nói xong, hắn chậm rãi nhắm hai mắt lại, một thoáng lặng yên, xung quanh người hắn đột nhiên tỏa ra một luồng tử khí nồng nặc, thân thể hắn ngay lúc ấy cũng bỗng trở nên hư huyễn, tựa như một đám sương mù, vô cùng quỷ dị!




Diệp Huyên ngẩn người, sau đó nhìn về phía người đàn ông áo đen, đối phương khẽ nói: "Bất Tử Chi Thân, bây giờ cho dù là ta cũng không thể giết chết được ngươi, tất nhiên là vì thực lực hiện tại của ta thua kém ngày xưa nhiều lắm rồi".



Diệp Huyên vội vàng nhìn Tiểu Phạn đang liếm kẹo hồ lô ở cách đấy không xa: "Tiền bối, cô bé có thể giết ta không?"



"Có thế!"



Diệp Huyên: "..."



Người đàn ông áo đen lắc đầu nở nụ cười: "Cô bé là ngoại lệ".



Diệp Huyên gật đầu, Tiểu Phạn quả thật có hơi đặc biệt.



Hắn liếc nhìn thân thể của mình, có thể nói, hiện nay đám thây ma chắc chắn không thể giết chết được hắn.



Lúc này, người đàn ông áo đen nói: "Ngươi phải nhớ kỹ, trạng thái này của ngươi không thể kéo dài quá lâu, bởi vậy lúc đối địch với người khác phải cố gắng tận dụng khi còn ở trong trạng thái này mà giết chết đối phương cho bằng được".



Diệp Huyên hỏi: "Tiền bối, tử khí này còn cách sử dụng nào khác không?"



Người đàn ông áo đen cười bảo: "Tất nhiên có, Bất Tử Chi Thân được xem là thủ, có thủ tất nhiên sẽ có công, nhưng ngươi phải nhờ vào một thứ".



Nói xong, hắn ta xòe tay ra, một chiếc hộp màu đen xuất hiện trước mặt Diệp Huyên.



Diệp Huyên vội vàng hỏi: "Tiền bối, thứ này là gì?"



Người đàn ông áo đen nói: "Mở ra nhìn là biết".



Diệp Huyên gật đầu, hắn mở hộp ra, trong đó là một thanh đao dài bốn thước, đao này như thể được ngưng tụ từ tử khí, trông hơi hư huyễn.



Người đàn ông áo đen nhẹ giọng nói: "Tử Vong Chi Nhẫn, năm đó Ngũ Duy Kiếp giáng xuống, vô số sinh linh chết thảm, ta đã lợi dụng tử khí của những sinh linh ấy ngưng tụ thành thanh đao này, nó có thể biến hóa tùy ý theo suy nghĩ của chủ nhân!"



Nói xong, hắn ta nhìn về phía Diệp Huyên: "Trong đao này có hàng tỉ tỉ tử khí, dùng mãi không hết, dùng mãi không cạn, chỉ có người đã tu luyện Tử Nhân Kinh mới có thể dùng nó. Nếu bây giờ ta dùng đao này ra chiêu, Vĩnh Sinh Chi Địa sẽ lập tức biến thành một mảnh hoang tàn!"



Nghe thế, vẻ mặt Diệp Huyên trở nên ngưng trọng hẳn!



Hàng tỉ tử khí!



Năm đó khi Ngũ Duy Kiếp giáng xuống, sinh linh của cả một thời đại đã bị hủy diệt, có thể tưởng

1643164526437.png


Phải biết bản thân Ngũ Duy Kiếp đã cực kỳ khủng bố, vậy mà hắn ta vẫn có thể sống để ngưng tụ những tử khí của không chỉ một vài, mà là ngàn tỉ sinh linh!



Lúc này, người đàn ông áo đen lại nói: "Ngươi là kiếm tu, có
thể biến vật này thành kiếm thử!"



Diệp Huyên gật đầu, hắn thử suy nghĩ, nhưng Tử Vong Chi Nhận lại không có động tĩnh đi.




Diệp Huyên hơi bất ngờ, hắn quay sang nhìn người đàn ông áo đen.



Lúc này, đối phương lắc đầu nở nụ cười: "Ài xem trí nhớ của ta này, bây giờ ngươi vẫn chưa thu phục được nó nên chưa khống chế được!"



Diệp Huyên hỏi: "Tiền bối, phải làm sao mới thu phục được nó?"




Người đàn ông áo đen đột nhiên khẽ vung tay lên, Tử Vong Chi Nhận ở trong hộp lập tức hóa thành một luồng hắc quang rồi chui vào giữa hàng mày hắn.



Ầm!



Thoáng chốc, một luồng tử khí mạnh mẽ bộc phát ra từ cơ thể Diệp Huyên, người đàn ông áo đen đang ngồi xếp bằng trên mặt đất nháy mắt bị đẩy lùi ra ngoài mấy trượng, mà không gian bốn phía lập tức rung lên từng đợt.



Phía xa xa, Diệp Huyên nắm chặt hai tay lại, mí mắt hắn căng lên như sắp rách, toàn thân thì run rẩy, nháy mắt khi thanh đao kia tiến vào cơ thể hắn, vô số tử khí bỗng xộc vào đầu lẫn toàn thân hắn, nhất là phần đầu, phút chốc đó, thần trí của hắn đã suýt bị ăn mòn sạch sẽ!



Quá kinh khủng!



Khoảnh khắc tử khí tiến vào đó, lực xung kích nó gây ra thật sự có thể sánh ngang với lúc kích hoạt huyết mạch.



Lúc này, giọng nói của người đàn ông áo đen đột nhiên vang lên trong đầu Diệp Huyên: "Thanh đao này có quá nhiều tử khí, ngươi phải chịu đựng cho bằng được, chỉ có thế mới có thể nắm giữ và sử dụng được nó. Mà khi nó hòa vào thân thể ngươi rồi còn có thể cường hóa được cơ thể lên một bậc, vì thế cố mà chống chịu đi".



Diệp Huyên cắn chặt răng lại.



Chống chịu!



Hắn nhất định phải chống chịu, bởi vì nếu không chịu được thì sẽ chết!



Tử khí thanh Tử Vong Chi Nhận thả ra ngoài không ngừng tràn vào người Diệp Huyên, tuy hắn rất thống khổ, nhưng thân thể hắn lại đang dần dần bắt đầu biến chất.



Tử khí cường hóa cho cơ thể!



Cứ thể, khoảng chừng ba ngày ba đêm sau, trong cơ thể Diệp Huyên không chỉ có đầy rẫy kiếm khí và kiếm ý, mà còn có tử khí, bọn chúng không hề xung đột lẫn nhau, mà chung sống khá hòa thuận.



Thân thể lại được cường hóa!



Mà Diệp Huyên cũng đã chịu được xung kích của Tử Vong Chi Nhận, quả thật không hề dễ dàng, hắn đã mất nửa cái mạng rồi đây.



Suy yếu!



Lúc này hắn đang vô cùng suy yếu, tựa như sức lực toàn thân đã bị rút sạch.



Đúng lúc này, người đàn ông áo đen đột nhiên nói: "Ổn không?"



Diệp Huyên chậm rãi ngồi dậy, cười khổ: "Sao mà ổn được!"


Người đàn ông áo đen cười nói: "Ý chí của ngươi khiến ta hơi kinh ngạc đấy!"
Diệp Huyên cười cười, sau đó xòe lòng bàn tay ra, thanh Tử Vong Chi Nhận xuất hiện trong tay hắn, hắn lại khẽ nghĩ, thanh đao ấy lập tức biến thành một thanh kiếm!



Tử Vong Chi Kiếm!




Kiếm này được ngưng tụ từ tử khí, không có bản thể gốc, tùy ý ngưng tụ, tùy ý phân tán!



Diệp Huyên ngắm nghía quanh thân kiếm, rồi khẽ hỏi: "Tiền bối, cấp bậc của kiếm này là gì?"



Người đàn ông áo đen đáp: "Chắc chỉ xếp sau ba thanh kiếm trong tháp nhỏ của ngươi".



Diệp Huyên sửng sốt, đối phương biết kiếm trong tháp?




Thấy Diệp Huyên hoang mang, người đàn ông áo đen cười nói: "Thực lực của tháp nhỏ không đủ để che dấu ta!"



Diệp Huyên gật đầu: "Đã rõ!"



Người đàn ông áo đen lại nói: "Kiếm trên đỉnh tháp của ngươi là Phàm Kiếm, bọn chúng không mạnh do tự bản thân, chúng mạnh là vì chủ nhân của mình, nhưng Phàm Kiếm thì vẫn là Phàm Kiếm, chỉ cần một tia kiếm ý hay chút suy nghĩ của chủ nhân, chúng nó sẽ trở thành thứ không có bất kỳ Thần khí nào so được".



Phàm Kiếm!



Diệp Huyên im lặng, tính đến hiện tại, Thần khí mạnh nhất hắn từng thấy chính là Phàm Kiếm! Ngay cả tháp nhỏ cũng vô cùng kiêng kỵ Phàm Kiếm này!



Như nghĩ đến điều gì đó, Diệp Huyên xòe lòng bàn tay ra, kiếm Trấn Hồn và kiếm Thiên Tru xuất hiện trong tay hắn: "Tiền bối, hai thanh kiếm này có bằng với Tử Vong Chi Kiếm không?"



Người đàn ông áo đen cười nói: "Hai thanh kiếm này của ngươi rất thú vị, một thanh nhằm vào cơ thể, một thanh nhằm vào linh hồn!"



Nói xong, hắn ta hơi dừng một chút, rồi lại nói: "Thanh kiếm nhằm vào cơ thể này của ngươi rất sắc bén, hơn nữa chủ nhân cũ của nó cũng bất phàm, nhưng mà..."



Diệp Huyên vội hỏi: "Nhưng mà sao?"



Người đàn ông áo đen nói: "Nếu ta đoán không sai thì kiếm này không phải là một thanh kiếm hoàn chỉnh!"



Nghe thế, tròng mắt Diệp Huyên hơi co lại: "Cái này mà tiền bối cũng nhìn ra được?"



Không thể phủ nhận, bây giờ hắn đang vô cùng khiếp sợ, bởi vì đây là lần đầu có người nhìn ra được Thiên Tru không phải là một thanh kiếm hoàn chỉnh!



Thiên Tru chỉ là một phần bốn thanh kiếm của Thanh Nhi thôi!



Người đàn ông áo đen cười nói: "Đừng sợ hãi thế, dù sao ta cũng sống lâu như vậy rồi, nếu có chút ấy mà cũng không nhìn ra được thì chẳng phải sống hoài sống phí à?"



Diệp Huyên im lặng.



Hắn biết, hắn đã đánh giá quá thấp thực lực của người đàn ông trước mặt này!



Trước đây người này chắc chắn cũng là một siêu cấp đại năng!


Người đàn ông áo đen lại nói: "Nếu bàn về uy lực cùng cấp bậc thì kiếm này không thua kém Tử Vong Chi Kiếm, nếu ta đoán không lầm thì khi gặp phải người hơi mạnh mẽ một chút, kiếm này của ngươi sẽ rất phí sức, đúng không?"

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện