Đệ Nhất Kiếm Thần

Chương 187-190


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ở một bên khác, một người áo đen vội vàng chạy tới trước một tảng đá lớn, người áo đen quỳ một chân: “Bệ hạ, đã điều tra ra người được học viện Thương Mộc Đế Quốc Đại Vân phái tới”.

Trên tảng đá lớn, Thác Bạt Ngạn bình thản nói: “Ai vậy?”

Người áo đen trầm giọng nói: “Cam Thập Tam!”

Nghe vậy, Thác Bạt Ngạn nhíu mày lại.

Ông lão và bà lão đứng sau lưng Thác Bạt Ngạn đưa mắt nhìn nhau, trong đôi mắt đều hiện lên vẻ kinh ngạc.

Cam Thập Tam!


Người này vô cùng nổi tiếng!

Bởi vì hắn là một tên yêu nghiệt ở trên bảng Võ, hơn nữa còn xếp thứ mười một!

Mười một!

Đây là một thứ hạng vô cùng kinh khủng!

Nên nhớ Thanh Châu có bao nhiêu người chứ?

Hắn ta có thể xếp hạng mười một trong số đông đảo các thiên tài yêu nghiệt, có thể nói trong trăm vạn dặm chọn một cũng không hề quá đáng!

Mà đây không phải là nguyên nhân khiến hắn ta nổi tiếng!

Nguyên nhân hắn ta nổi tiếng khắp Thanh Châu là vì khi hắn ta còn ở Lăng Không Cảnh từng chiến đấu với Thần Hợp Cảnh!

Ngang tay!

Lăng Không Cảnh chiến ngang tay với Thần Hợp Cảnh!

Mà đó đã là chuyện nửa năm trước rồi!

Trên tảng đá lớn, Thác Bạt Ngạn nhìn cửa vào bí cảnh: “Hắn có hi vọng chiến thắng không?”

Ông lão đứng sau lưng Thác Bạt Ngạn lắc đầu: “Trừ khi hắn có át chủ bài nào khác”.

Sắc mặt Thác Bạt Ngạn rất bình tĩnh, không nói gì cả.

Ở một nơi khác, ở trên ngọn cây.

Khương Việt Thiên trầm giọng nói: “Cam Thập Tam!”

Cửu lâu chủ gật đầu: “Ta biết rồi”.

Khương Việt Thiên nhìn về phía Cửu lâu chủ: “Ngươi rất bình tĩnh đó!”

Cửu lâu chủ nhìn Khương Việt Thiên: “Đừng hoảng hốt, chúng ta hãy cứ lặng lẽ xem học viện Thương Mộc tự tìm đường chết đi!”

Khương Việt Thiên: “…”



Bên trong bí cảnh.

Ba người Diệp Huyên đang chiến đấu với đám người thanh niên giáp bạc.

Ba người đấu với mười mấy người!

Nếu xét về mặt nhân số, bên phía Diệp Huyên không hề chiếm ưu thế gì cả, khi chiến đấu với nhau, phe Diệp Huyên bị áp chế hoàn toàn, rơi vào thế hạ phong!

Diệp Huyên đối chiến với thanh niên giáp bạc, còn có thêm hai kẻ một là tên thanh niên béo hai tay cầm hai thanh búa và hai là thanh niên cầm trường thương kia nữa. Ngoài ba người này, thỉnh thoảng còn có một mũi tên bắn lén, ở trên bả vai Diệp Huyên đã có một mũi tên rồi. Không chỉ là Diệp Huyên, trên người Mặc Vân Khởi và Bạch Trạch đều có tên cắm!

Tên bắn lén rất khó đề phòng!



Đúng lúc này, Diệp Huyên nhìn về phía Bạch Trạch: “To con, ngăn cản thay ta một chút!”

Vừa nói xong, hắn bay thẳng ra phía bên ngoài, mục tiêu của hắn chính là thanh niên dùng trường cung ở cách đó vài chục trượng! Nếu như tên thanh niên dùng trường cung không chết, ba người bọn họ sẽ bị tên này từ từ giết chết!

Khi thấy mục tiêu của Diệp Huyên là thanh niên dùng trường cung, sắc mặt thanh niên giáp bạc thay đổi: “Ngăn hắn lại!”

Vừa dứt lời, hắn ta xông thẳng tới, tên thanh niên béo bên cạnh hắn đột nhiên ném mạnh một chiếc búa lớn trên tay về phía Diệp Huyên.

Vù!

Búa lớn xé rách bầu trời, phát ra những tiếng xé gió chói tai!

Ở một bên khác, hai tay Bạch Trạch đột nhiên đập xuống dưới đất.

Ầm!

Mặt đất tan vỡ!

Thân thể y lao thẳng về phía chiếc búa lớn đó.

Ầm!

Chiếc búa lớn lập tức bị Bạch Trạch đánh bay, nhưng ở trên ngực y đã xuất hiện một vết máu!

Thân thể của y và Diệp Huyên đều rất mạnh mẽ, nhưng vẫn chưa đạt tới cấp độ vô địch!

Sau khi đánh bay chiếc búa lớn kia, Bạch Trạch lau máu tươi trên ngực, sau đó xông thẳng về phía đám người thanh niên giáp bạc! Nhưng ngay sau đó, thân thể y bị ném bay ra phía ngoài…

Diệp Huyên không bị chiếc búa lớn kia kìm chế, hắn đã xông vọt tới trước mặt thanh niên trường cung. Hắn vừa tới, ba mũi tên đã nối đuôi nhau nhắm vào giữa trán Diệp Huyên, tốc độ bay rất nhanh, lực lượng cũng rất mạnh.

Khóe miệng Diệp Huyên tạo thành một đường cong dữ tợn, hai tay hắn cầm kiếm Liên Tú, bổ mạnh về phía trước!

Phụt!

Một kiếm chém xuống, cả ba mũi tên đều vỡ vụn!

Thanh niên trường cung đang định lùi về phía sau thì kiếm Liên Tú trong tay Diệp Huyên đột ngột bay ra ngoài!

Phụt!

Thanh niên trường cung vừa mới lùi được nửa bước thì đầu hắn đã bay thẳng ra ngoài rồi!

Một cột máu tươi phun lên!

Sau khi một kiếm chém chết thanh niên dùng trường cung, kiếm Liên Tú đột nhiên chém thẳng xuống phía dưới!

Ở bên dưới, đám người thanh niên giáp bạc đang định thừa thắng xông lên, tấn công Bạch Trạch thấy vậy thì sắc mặt lập tức thay đổi. Bọn chúng ngẩng đầu lên, thấy một thanh kiếm khí thế như một tia sét đang từ trên trời giáng xuống!

Bọn chúng không dám coi thường, thanh niên béo bên cạnh thanh niên giáp bạc lập tức cầm búa lớn trong tay bổ mạnh về phía trước!

Dưới cú bổ này, lưỡi búa lập tức xé nát không khí, từng tiếng không khí nổ chói tai vang lên, đồng thời lưỡi búa đã đánh lên mũi kiếm Liên Tú!

Cheng!

Cả búa lớn lẫn kiếm Liên Tú đều chấn động, ngay sau đó, chuôi búa lớn này rạn nứt, sau đó vỡ nát!

Sau khi dừng lại trong nháy mắt, kiếm Liên Tú bắn tới, nhắm thẳng vào thanh niên béo kia!

Đồng tử thanh niên béo co lại, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi, đúng lúc này, có một bóng chân đá lên trên kiếm Liên Tú.

Ầm!

Kiếm Liên Tú bị đá lệch sang, thay đổi phương hướng!

Đúng lúc này, một bóng người từ trên trời giáng xuống, một đấm đánh thẳng về phía thanh niên béo.

Người này chính là Diệp Huyên vừa mới đáp tới!
Trong mắt thanh niên béo hiện lên vẻ dữ tợn, hắn không hề tránh né, mà cũng tung một đấm ra, đánh về phía Diệp Huyên!

Khi thấy cảnh này, trong lòng thanh niên giáp bạc hoảng hốt vô cùng, vội vàng nói: “Cẩn thận đó!”

Nhưng hắn vừa mới dứt lời thì…

Răng rắc!

Tiếng xương gãy đột ngột vang lên, ngay sau đó toàn bộ cánh tay thanh niên béo kia nổ tung, máu thịt bắn tung tóe!

Trong lòng thanh niên béo cảm thấy sợ hãi tột cùng, hắn ta vội vàng lùi về phía sau, nhưng đúng lúc này, một thanh phi kiếm đột nhiên xuyên thẳng qua mi tâm hắn!

Phụt!



Ở phía sau đầu thanh niên béo, một dòng máu tươi bắn ra!

Cơ thể thanh niên béo cứng ngắc lại, sau đó ngã xuống dưới đất!

Khi phi kiếm vẫn chưa đâm vào giữa mi tâm của thanh niên béo kia, một thanh trường thương đột nhiên đánh tới trước mặt Diệp Huyên, hai tay Diệp Huyên lập tức chập lại, ngăn cản thế tấn công của trường thương!

Khóe miệng thanh niên tay cầm trường thương kia tạo thành một đường cong dữ tợn, hai tay của hắn đột nhiên xoay tròn, đâm về phía trước.

Phụt!

Mũi trường thương đâm vào lồng ngực Diệp Huyên nửa tấc!

Cùng lúc đó, một bóng chân đột nhiên quét thẳng về phía đầu Diệp Huyên!

Cả hai phía đều có địch!

Diệp Huyên không dám coi thường, chân phải khẽ điểm lại trên mặt đất, khi hắn định gọi giáp Đại Địa ra thì đúng lúc này, một tàn ảnh mới đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh hắn, ngay sau đó, một luồng sáng lạnh lẽo dùng tốc độ cực nhanh chém về phía bóng chân kia!

Ầm!

Toàn thân thanh niên giáp bạc bị đẩy lui ra sau mấy trượng!

Hắn nhìn chằm chằm vào cô gái mới xuất hiện ở bên cạnh Diệp Huyên!

Chính là Kỷ An Chi mới chạy tới!

Kỷ An Chi nhìn Diệp Huyên, sắc mặt có phần mất tự nhiên: “Ăn… nhiều quá!”

Nói xong, cánh tay phải giấu ở phía sau được đưa tới trước mặt Diệp Huyên, bên trên tay nàng còn có một chiếc đùi gà màu vàng: “Cho ngươi này!”

Diệp Huyên: “…”

Kỷ An Chi thấy Diệp Huyên không nhận lấy thì gặm một miếng, sau đó nhìn về phía Mặc Vân Khởi cách đó không xa. Lúc này Mặc Vân Khởi đang không ngừng lấp lóe để chạy trốn, chật vật vô cùng!

Kỷ An Chi nói: “Ta tới giúp đỡ hắn!”

Nói xong, nàng ta lập tức biến mất khỏi đó.

Diệp Huyên nhìn Kỷ An Chi vừa gặm đùi gà vừa xông về phía bên kia, lắc đầu thở dài: “Chỉ biết ăn thôi”.

Nói xong, hắn quay người nhìn về phía thanh niên giáp bạc cách đó không xa: “Chết đi cho ta!”

Vừa dứt lời, hắn lập tức xông tới!

Ở một nơi khác, Kiếm Tiểu Vương nhìn về phía Diệp Huyên: “Tên này đánh nhau giỏi thật đó!”

Cung Thanh Thành đứng ở gần Kiếm Tiểu Vương cười nói: “Đúng vậy, không biết là hắn còn con át chủ bài nào nữa hay không!”

Nói xong, hắn nhìn về phía một nam tử đang đứng trên một cái cây cách đó chừng mười trượng.

Nam tử đứng ở trên đó, không hề có ý định ra tay.

Kiếm Tiểu Vương nhìn hắn ta, cũng không nói gì cả.

Diệp Liên đứng cạnh Cung Thanh Thành thấy bốn người Diệp Huyên bị vây công, cô bé siết chặt hai tay lại, sắc mặt lạnh như băng, không biết là đang suy nghĩ gì nữa.

Ở phía xa, tốc độ của Diệp Huyên cực nhanh, chỉ trong nháy mắt đã xông tới trước mặt thanh niên giáp bạc. Đúng lúc này, thanh niên giáp bạc liên tục lùi về phía sau, cùng lúc đó, chân phải của hắn ta liên tục đá mạnh, mỗi một cú đá đều tạo thành một luồng kình phong sắc bén chém về phía Diệp Huyên.

Nhưng kình phong không thể ngăn cản Diệp Huyên được, mỗi lần kiếm Liên Tú trong tay Diệp Huyên vung lên thì sẽ dễ dàng chém nát những kình phong này!



Khi còn cách thanh niên giáp bạc hai trượng, kiếm Liên Tú trong tay Diệp Huyên đột nhiên hóa thành một luồng kiếm quang, bắn về phía đối phương, tốc độ nhanh như điện!

Phi kiếm!

Vừa thấy cảnh này, sắc mặt thanh niên giáp bạc lập tức thay đổi, cùng lúc đó, một thanh trường thương đột nhiên từ phía bên phải bắn tới, trường thương đâm thẳng vào trên thân kiếm Liên Tú!

Ầm!

Kiếm Liên Tú bị cưỡng ép chặn lại!

Diệp Huyên quay đầu, ở phía bên phải chính là thanh niên cầm thương khi nãy từng ra tay với hắn.

Tay phải Diệp Huyên móc một cái, kiếm Liên Tú trở về trong tay hắn, ngay sau đó, chân phải hắn đạp mạnh lên trên mặt đất.

Ầm!

Mặt đất rạn nứt!

Bản thân hắn thì mượn lực lượng từ mặt đất truyền tới, lập tức biến mất khỏi vị trí cũ.

Ở phía bên kia, đồng tử thanh niên dùng trường thương co lại, gã không hề tránh né, mà cầm trường thương đâm nhanh về phía trước!

Cú đâm này mang theo thương thế sắc bén, chỉ trong nháy mắt đã bao phủ Diệp Huyên lại!

Đúng lúc này, Diệp Huyên cũng chém xuống.

Nhất Kiếm Định Sinh Tử!

Ong!

Có tiếng kiếm ngân vang vọng không gian!

Chỉ trong nháy mắt!

Phụt!

Thanh trường thương trên tay thanh niên kia vỡ vụn, còn Diệp Huyên thì đã đứng cách mấy trượng ở sau lưng thanh niên dùng trường thương kia.

Thanh niên dùng trường thương đờ đẫn nhìn về phía xa xăm: “Kiếm này… mạnh quá…”

Vừa dứt lời, mi tâm của gã vỡ tan, một dòng máu bắn tung tóe khắp nơi!

Diệp Huyên nhìn về phía thanh niên giáp bạc đứng cách đó, thanh niên giáp bạc nhìn chằm chằm Diệp Huyên, nói: “Ta rút lui!”

Rút lui

Hiện giờ hắn ta đang cảm thấy run sợ!

Diệp Huyên không chỉ có trợ giúp mà thực lực của chính hắn còn mạnh hơn bọn chúng tưởng tượng nhiều, ba người bọn họ vây công cũng không thể làm gì được Diệp Huyên!

Hiện giờ chỉ còn lại mình hắn ta, mà hiện tại hắn ta đã mệt mỏi uể oải không chống đỡ nổi nữa rồi, trên người còn có vết thương, lúc này đương nhiên hắn ta muốn chọn cách rút lui!

“Rút lui?”

Diệp Huyên thản nhiên nhìn thanh niên giáp bạc: “Có phải là đã quá muộn rồi hay không?”

Thanh niên giáp bạc lạnh lùng nói: “Diệp Huyên, ta là Tam hoàng tử của Sở Quốc, nếu như ngươi giết ta, Hoàng thất Sở Quốc ta chắc chắn sẽ không bỏ qua cho ngươi, ngươi…”

Đúng lúc này, một thanh phi kiếm đột nhiên lóe lên!

Phụt!

Một thanh kiếm đâm thẳng vào mi tâm thanh niên giáp bạc!

Thân thể thanh niên giáp bạc cứng đờ, trong đôi mắt hiện lên vẻ khó tin.

Diệp Huyên đi tới trước mặt thanh niên giáp bạc, hắn nhìn đối phương, nói: “Hoàng thất Sở Quốc? Hoàng thất Sở Quốc chó chết!”

Vừa nói xong, hắn cầm kiếm lên chém ngang một cái.

Phụt!

Đầu thanh niên giáp bạc lập tức bay ra bên ngoài!

Một cột máu tươi phun ra!
Diệp Huyên đi tới trước thi thể thanh niên giáp bạc, tay phải hắn ngoắc một cái, chiếc áo giáp bạc mặc trên người thanh niên giáp bạc lập tức bay vào trong tay hắn, cùng lúc đó, chiếc nhẫn đeo trên tay hắn ta cũng bị Diệp Huyên thu về!

Hắn không kiểm tra kỹ, vứt cả hai món đồ vào bên trong tháp Giới Ngục. Sau đó hắn quay đầu nhìn về phía ba người Mặc Vân Khởi đang vị vây công ở cách đó không xa, hắn đang định ra tay thì…

Vào lúc này, nam tử đứng trên ngọn cây ở cách đó chừng hơn mười trượng đột nhiên biến mất.

Diệp Huyên xoay người lại, lúc này nam tử kia đã xuất hiện ở trước mặt hắn, hắn ta chỉ ngón tay về phía mi tâm của Diệp Huyên!

Nhanh quá!

Diệp Huyên lập tức dựng thẳng kiếm lên!



Ngay khi thanh kiếm sắp cắt vào ngón tay nam tử kia, hai ngón tay của hắn ta đột nhiên tách ra, sau đó kẹp lại, cú kẹp này giữ chặt kiếm Liên Tú trên tay Diệp Huyên!

Ngón tay nam tử đó khẽ rung lên.

Ầm!

Thân thể Diệp Huyên lẫn thanh kiếm bị chấn bay ra bên ngoài mấy trượng, hắn vừa mới dừng lại thì nam tử kia nhảy tới trước mặt, một chưởng từ trên cao đánh xuống, tấn công về phía Diệp Huyên!

Chân trái Diệp Huyên đạp về sau

một cái, trụ vững, sau đó giơ kiếm đâm về phía trước!

Nhát kiếm này đâm vào lòng bàn tay nam tử kia!

Khi kiếm kỹ vừa chạm vào trong lòng bàn tay của nam tử kia thì tay hắn ta đột nhiên tránh né chiêu kiếm này với một góc độ vô cùng quỷ dị, sau đó, bàn tay hắn ta thuận theo kiếm Liên Tú, đánh xuống dưới, một chưởng nhắm vào ngực Diệp Huyên!

Ầm!

Diệp Huyên lập tức lui về sau năm sáu trượng!

Hắn vừa mới dừng lại thì đã có một dòng máu rỉ ra từ bên khóe miệng!

Khi hắn vừa mới dừng lại thì một bóng đen âm thầm không chút tiếng động xuất hiện ở phía sau lưng hắn, ngay sau đó, một tia sáng lạnh lẽo đâm thẳng vào sau lưng Diệp Huyên!

Phụt!

Ở sau lưng Diệp Huyên, có một dòng máu phun tung tóe.

Đúng lúc này, Diệp Huyên đột nhiên quay người lại, chém một kiếm.

Bịch!

Bóng đen kia bị đánh bay, nhưng ngay sau đó bóng đen đó đã biến mất!

Ngay khi bóng đen kia biến mất, đồng tử Diệp Huyên co lại, kiếm Liên Tú trong tay hắn đột nhiên chém về phía sau!

Ở sau lưng Diệp Huyên, chẳng biết từ khi nào đã có một người xuất hiện ở đó!

Ầm!

Phụt!

Diệp Huyên liên tục lùi về sau, chẳng biết từ khi nào ở phần bụng hắn đã có một vết thương, máu tươi trào ra ngoài!

Ở nơi xa, có một bóng đen lúc ẩn lúc hiện ở bên cạnh Cam Thập Tam!

Khi nãy chính bóng đen này đã liên tiếp ra tay!

“Tên kia thuộc thế giới ngầm!”

Đúng lúc này, Kiếm Tiểu Vương đứng ở sau lưng Diệp Huyên đột nhiên lên tiếng: “Đám người này toàn là sát thủ, rất ghê tởm!”



Diệp Huyên lau phần bụng, bàn tay hắn lập tức bị nhuộm đỏ!

Khi thấy vậy, sắc mặt Diệp Huyên trầm xuống. Hắn ngẩng đầu lên nhìn về phía hai người cách đó không xa, mà đúng lúc này, cả hai người đồng thời biến mất, không thấy đâu nữa!

Hai người này hỗ trợ nhau, nhưng cũng có địch ý với nhau, bọn chúng không phải là cùng một phe!

Bọn chúng ra tay hiển nhiên là muốn chém đầu Diệp Huyên trước tiên!

Diệp Huyên ngậm kiếm Liên Tú ở trong miệng, hắn kéo áo mình xuống quấn ở phần bụng. Vào lúc này, hai người đã đi tới trước mặt hắn, Diệp Huyên nắm chặt kiếm Liên Tú, đang định ra tay thì một tia sáng lạnh lẽo đột nhiên chém vào phía bên phải của Diệp Huyên!

Tia sáng lạnh lẽo này không hề nhắm vào hắn mà nhắm vào hai người trước mặt hắn!

Ầm!

Quỷ ảnh trước mặt Diệp Huyên bị tia sáng lạnh lẽo này mạnh mẽ cản lại, Cam Thập Tam cũng ngừng lại.

Lúc này, một bóng dáng xinh đẹp xuất hiện ở bên cạnh Diệp Huyên!

Khi thấy người tới, Diệp Huyên lập tức ngẩn ra!

Cửu công chúa!

Khương Cửu!

Diệp Huyên kinh ngạc nhìn Khương Cửu: “Tiểu Cửu, sao cô lại tới đây?”

Khương Cửu thản nhiên nhìn Diệp Huyên: “Không thể tới được à?”

Diệp Huyên lắc đầu, còn định nói gì thì Khương Cửu đã lên tiếng nói tiếp: “Bớt nói nhảm đi, mau đánh nhau đi nào!”

Vừa nói xong, nàng ấy đã xông thẳng về phía quỷ ảnh kia!

Quỷ ảnh đột nhiên biến mất không thấy đâu nữa, khi nó xuất hiện thì đã ở phía sau lưng Khương Cửu, Khương Cửu phản ứng rất nhanh, nàng ấy quay người lại, liên tục chém ra vài đao!

Ầm ầm ầm ầm!

Từng tiếng nổ lớn không ngừng vang lên…

Khi thấy Khương Cửu có sức liều mạng với quỷ ảnh thì Diệp Huyên mới cảm thấy yên tâm, hắn quay đầu nhìn Cam Thập Tam đứng trước mặt, không nói nhảm thêm câu gì cả, lập tức biến mất khỏi chỗ đang đứng.

Ong!

Có tiếng kiếm ngâm xé rách không khí vang lên!

Mặt Cam Thập Tam không chút cảm xúc, chân phải hắn ta điểm nhẹ lên đất, thân thể biến mất khỏi vị trí cũ.

Ầm!

Một tiếng nổ lớn vang lên, Diệp Huyên và Cam Thập Tam trở về vị trí cũ của bản thân mình.

Thanh kiếm trên tay Diệp Huyên chấn động kịch liệt, có một tia máu rỉ ra từ khóe miệng Diệp Huyên!

Cam Thập Tam nhìn bàn tay mình, trên lòng bàn tay hắn xuất hiện một vệt máu!

Khi thấy vệt máu này, đôi mắt Cam Thập Tam dần trở nên nghiêm nghị.

Bởi vì tên Diệp Huyên trước mặt chỉ mới Lăng Không Cảnh, thấp hơn hắn một bậc!

Bản thân hắn có thể vượt cấp khiêu chiến, mà hiện giờ lại có người vượt cấp khiêu chiến hắn ta!

Cam Thập Tam ngẩng đầu nhìn Diệp Huyên đang đứng cách đó không xa: “Chẳng trách bọn họ lại chịu trả một cái giá lớn để tiêu diệt ngươi!”

Vừa nói xong, thân thể hắn ta đột nhiên biến mất khỏi đó.

Một tàn ảnh lóe lên!
Ở nơi xa, đồng tử Diệp Huyên co lại, ngay sau đó, hai tay hắn nắm chặt kiếm Liên Tú, đột nhiên bổ về phía trước!

Một luồng kiếm mang chói mắt từ trong kiếm Liên Tú bắn ra bên ngoài!

Đúng lúc này, Cam Thập Tam đâm một chỉ vào mũi kiếm Liên Tú.

Lặng lẽ trong chớp mắt!

Ầm!

Kiếm Liên Tú chấn động kịch liệt, thân thể Diệp Huyên bị chấn bay, liên tục lùi về phía sau!



Còn Cam Thập Tam thì không hề lùi lại nửa bước!

Cam Thập Tam đột nhiên bay lên trên không, sau đó, hắn ta từ từ nhắm hai mắt lại, trong khoảnh khắc này, cánh tay phải của hắn ta rung lên liên hồi, một luồng sức mạnh kinh khủng từ bốn phương tám hướng tập trung về phía cánh tay hắn ta!

Ở trên không trung, Cam Thập Tam chỉ xéo xuống đất, một tia sáng lạnh lẽo đột nhiên xuất hiện ở trên đầu ngón tay hắn!

“Võ kỹ bậc Thiên, cẩn thận đấy!”

Đúng lúc này, giọng Khương Cửu vang lên từ phía xa xa!

Võ kỹ bậc Thiên!

Diệp Huyên ngẩng đầu lên nhìn Cam Thập Tam, đây là lần đầu tiên hắn được chứng kiến võ kỹ bậc Thiên!

Trên không trung, một luồng áp lực vô hình nghiền ép về phía hắn, thế như thủy triều dâng!

Chỉ riêng khí thế này đã khiến đối thủ khó lòng hít thở nổi!

Diệp Huyên chậm nhãi nhắm hai mắt lại, hắn biết người trước mặt đã bộc lộ ra con át chủ bài rồi!

Hắn không thể che giấu thêm được nữa!

Lòng bàn tay Diệp Huyên mở ra, kiếm Liên Tú lặng lẽ xuất hiện trong tay. Ngay sau đó, kiếm Liên Tú chấn động kịch liệt, một tiếng kiếm ngân từ trong thân kiếm Liên Tú vang vọng ra phía bên ngoài!

Ở nơi xa, Kiếm Tiểu Vương nhìn chằm chằm vào Diệp Huyên: “Tên này còn có át chủ bài!”

Cung Thanh Thành mỉm cười: “Ngươi nói đùa, người bình thường sao có thể khiến An Lan Tú nhìn trúng được?”

Kiếm Tiểu Vương nhìn về phía Cung Thanh Thành: “Hiện giờ nàng đứng thứ mấy trên bảng Võ vậy?”

Cung Thanh Thành bình thản đáp: “Lúc nàng rời khỏi Đế Quốc Đại Vân, chỉ dùng ba chiêu đã đánh bại tên thứ ba trên bảng Võ…”

Nghe được câu trả lời này, khóe miệng Kiếm Tiểu Vương giật giật: “Nàng ta…”

Diệp Liên nhìn chằm chằm vào Diệp Huyên, bàn tay nhỏ nhắn của cô bé siết chặt lại, trong đôi mắt ngoài cảm xúc lo lắng ra thì còn có lạnh lùng, tức giận…

Lúc này, Kiếm Tiểu Vương và Cung Thanh Thành quay đầu lại, nhìn về phía Cam Thập Tam và Diệp Huyên cách đó không xa!

Trên không trung, Cam Thập Tam đột ngột mở hai mắt ra, ngay sau đó, hắn ta đưa một ngón tay về phía Diệp Huyên ở bên dưới: “Thiên Địa Nhất Chỉ!”

Một chỉ đánh xuống, một luồng sức mạnh bá đạo bắn ra từ đầu ngón tay Cam Thập Tam. Cùng lúc đó, bóng một ngón tay khổng lồ dài tới mười trượng từ trên không trung đánh thẳng về phía Diệp Huyên!

Trong ngón tay khổng lồ này ẩn chứa một luồng năng lượng vô cùng mạnh mẽ, lực lượng khổng lồ bên trong giống như một ngọn núi lửa tích lũy suốt ngàn năm đột nhiên bộc phát ra ngoài, không chỉ bá đạo vô cùng mà luồng sức mạnh đó còn khiến mặt đất dưới chân Diệp Huyên tan vỡ!

Những tên võ giả cách Diệp Huyên và Cam Thập Tam khá gần thì lập tức bị uy thế của luồng sức mạnh này đánh bay!

Uy lực của một chỉ này vô cùng kinh khủng!

Diệp Huyên là mục tiêu của luồng sức mạnh đó đang nín thở!

Hắn không thể hít thở nổi!

Võ kỹ bậc Thiên ẩn chứa uy lực đất trời!

Ở bên dưới, Diệp Huyên đột nhiên mở mắt ra, ngay sau đó, kiếm trong tay hắn rung lên liên hồi, kiếm Liên Tú hóa thành một luồng kiếm mang phóng lên trời cao!


Bên trong kiếm ẩn chứa một luồng kiếm thế bá đạo vô song, không chỉ là như vậy, quanh thân kiếm còn tỏa ra một luồng kiếm ý nữa!

Kiếm ý!

Khi thấy cảnh này, Kiếm Tiểu Vương ở gần đó đứng bật dậy, hắn nhìn chằm chằm vào Diệp Huyên: “Kiếm ý… Kiếm ý này như có như không, dường như không hề tồn tại, đó là loại kiếm ý gì?”

Cung Thanh Thành ở bên cạnh Kiếm Tiểu Vương nhìn Diệp Huyên ở nơi xa, nhếch mép cười: “Hắn không phải là đại kiếm tu mà là Tông Sư Kiếm Đạo. Cho dù là ở Đế Quốc Đại Vân thì một vị Tông Sư Kiếm Đạo chưa đầy hai mươi tuổi cũng rất hiếm gặp!”

Ở nơi xa, kiếm Liên Tú của Diệp Huyên phóng lên trời cao, một kiếm này tỏa ra vô tận kiếm thế và kiếm mang!

Một kiếm này như muốn đâm thủng bầu trời!

Trên không trung, khi thanh kiếm đâm vào ngón tay hư ảo khổng lồ kia.

Ầm!

Một tiếng nổ chấn động đất trời vang vọng khắp xung quanh, ngay sau đó, ngón tay khổng lồ kia sụp đổ, vô số mảnh vỡ năng lượng và kiếm mang bắn tung tóe ra khắp nơi!

Ở xung quanh, đám người đang vây công ba người Mặc Vân Khởi vội vàng lùi ra sau, tránh né những mảnh vỡ năng lượng và kiếm mang này!

Trên không trung, khi kiếm Liên Tú đâm nát ngón tay hư ảo khổng lồ kia, nó tiến quân thần tốc, đâm thẳng tới trước mặt Cam Thập Tam!

Hai mắt Cam Thập Tam nhắm lại, hắn đưa tay kẹp về phía trước, lại kẹp lấy kiếm Liên Tú thêm một lần nữa!

Chỉ là đúng vào lúc này, Diệp Huyên đột nhiên xuất hiện phía sau kiếm Liên Tú, hắn tóm lấy kiếm Liên Tú, sau đó lập tức xoay tròn, đâm tới trước!

Nhất Kiếm Định Sinh Tử!

Một kiếm này là Nhất Kiếm Định Sinh Tử mang theo kiếm ý!

Một kiếm này chém ra.

Phụt!

Hai ngón tay của Cam Thập Tam bị chém đứt, sau đó thanh kiếm đâm thẳng về phía ngực Cam Thập Tam!

Đúng lúc này, Cam Thập Tam quỷ dị biến mất khỏi chỗ đó, khi hắn ta xuất hiện lại thì đã cách nơi này mấy chục trượng!

Thuấn di!

Chỉ là Cam Thập Tam vừa mới dừng lại thì khóe miệng đã rỉ máu tươi ra, không chỉ như vậy, sắc mặt của hắn ta lập tức tái nhợt!

Hiển nhiên đó là cái giá lớn phải trả khi hắn ta thuấn di!

Diệp Huyên nhìn về phía Cam Thập Tam ở xa xa, khi hắn định ra tay tiếp thì một ông lão áo trắng đột nhiên xuất hiện trước mặt Cam Thập Tam, ông ta lạnh lùng nhìn Diệp Huyên, nói: “Cút!”

Đúng lúc này, một ông lão xuất hiện trên đỉnh đầu Diệp Huyên.

Người tới chính là lão Kỷ!

Lão Kỷ uống một ngụm rượu lớn, đang định nói gì thì Diệp Huyên đã xông thẳng về phía Cam Thập Tam ở phía xa xa!

Lão Kỷ: “…”

Ở nơi xa, ông lão áo trắng nhắm hai mắt lại, sát ý trong mắt như ngưng đọng thành thực chất: “Ngươi muốn chết!”

Vừa nói xong, ông ta định ra tay, mà đúng lúc này, một luồng uy áp mạnh mẽ bao phủ ông ta lại!

Ông lão áo trắng giật thót tim, quay đầu lại nhìn về phía lão Kỷ, kinh ngạc nói: “Vạn Pháp Cảnh đỉnh cao…”

Ầm!

Đúng lúc này, một tiếng trầm đục đột ngột vang lên từ cách đó không xa, ông lão áo trắng quay đầu nhìn về phía đó, đúng lúc thấy Cam Thập Tam rơi xuống dưới đất. Lúc này, Diệp Huyên đứng trước mặt Cam Thập Tam, một kiếm chỉ vào mi tâm của Cam Thập Tam!

Ông lão áo trắng nhìn chằm chằm vào Diệp Huyên: “Nếu như ngươi dám động vào hắn, học

1626142761632.png


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện