Chương 499: Yên tâm, chính nghĩa ắt thắng! Phải nói lúc này Diệp Huyên hơi sững sờ. Vì hướng gió thay đổi thật sự quá nhanh! Làm một nam nhân, sao có thể từ chối yêu cầu của nữ tử một cách tàn nhẫn như vậy? Diệp Huyên đang định mở miệng thì lúc này, Thác Bạt Ngạn lại đột nhiên xoay người bỏ đi với tốc độ rất nhanh, chỉ chớp mắt đã biến mất khỏi căn phòng. Vẻ mặt Diệp Huyên trở nên cứng đờ. Lúc này Lục Cửu Ca đi tới cửa phòng, nàng ta nhìn Diệp Huyên: “Ma Tông và Quỷ Tông đã đến”. Nghe vậy, Diệp Huyên cau mày: “Nhanh vậy sao?” Nói xong, hắn đã biến mất khỏi phòng. Ngoài cửa, Lục Cửu Ca sửng sốt, sau đó nhẹ giọng nói: “Vạn Pháp Cảnh...” ... Hơn hai trăm chiếc thuyền bay đang lơ lửng trên không trung bên ngoài Đế Đô Thành, Khương Quốc. Thuyền bay xếp thành hình chữ “nhân” đông nghịt. Diệp Huyên lẳng lặng đứng trên tường thành, hai tay hắn chắp sau lưng, mặt ngó về phía chân trời, vẻ mặt bình tĩnh, không nhìn ra là vui hay giận. Hai bên trái phải Diệp Huyên là Bạch Trạch và Mặc Vân Khởi, còn có Kỷ An Chi. Chỉ bốn người! Bên cạnh Diệp Huyên, Mặc Vân Khởi ngẩng đầu lên nhìn chân trời, nhẹ giọng bảo: “Diệp thổ phỉ... Người tới hơi nhiều đó!” Bạch Trạch khịt mũi: “Mặc ngu ngốc, ngươi sợ à?” Mặc Vân Khởi trừng Bạch Trạch: “Ông đây sợ ai bao giờ!” Bạch Trạch lạnh nhạt nói: “Vậy lát nữa ngươi lên trước đi!” Mặt Mặc Vân Khởi không chút thay đổi: “Ta không lên trước!” Bạch Trạch “hừ” một tiếng: “Chắc chắn là ngươi sợ chết!” Mặc Vân Khởi liếc nhìn Bạch Trạch: “Đó không phải gọi là sợ chết, mà gọi là đi chịu chết”. Bạch Trạch đang định nói thì Diệp Huyên ở bên cạnh bỗng cười bảo: “Hai các ngươi giữ sức đi, lát nữa đánh nhau chỉ mệt cho các ngươi thôi!” Mặc Vân Khởi trầm giọng nói: “Diệp thổ phỉ, nói thật cho ta biết, chúng ta có người giúp đỡ không?” Bạch Trạch cũng gật đầu: “Diệp thổ phỉ, nói cho chúng ta biết đi! Để hai chúng ta có niềm tin hơn!” Diệp Huyên lắc đầu: “Không có người giúp, chỉ có thể dựa vào chúng ta!” Vẻ mặt Mặc Vân Khởi trở nên cứng đờ, sau đó hắn ta bước tới trước mặt Diệp Huyên, vô cùng nghiêm túc nói: “Huynh đệ, chúng ta sẽ bị đánh chết rất thê thảm!” Diệp Huyên nghiêm mặt bảo: “Yên tâm, chính nghĩa ắt thắng!” Mặt Mặc Vân Khởi co giật một hồi, hắn ta định nói thì lúc này, trên không trung xa xa, một ông lão bước xuống thuyền bay, ông ta đi tới phía trên đầu đám người Diệp Huyên, nhìn xuống họ: “Ngươi...” Vào lúc này, Diệp Huyên đột nhiên phóng lên trời. Trên không trung, mặt ông lão biến sắc, hai tay ông ta chồng lên nhau rồi đè mạnh xuống, một lực lượng mạnh mẽ trào ra từ hai hai ông ta rồi đổ ập xuống như thác lũ. Trong nháy mắt, không gian dưới chân ông ta lập tức chấn động như sóng vỗ. Cao thủ Ngự Pháp Cảnh! Trong mắt mọi người, một tia kiếm quang xé rách vụt lên, sau chớp mắt yên lặng. Phụt! Trên không trung, một cái đầu bê bết máu rơi xuống cùng một với một hàng máu. Một phát giết chết! Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người đều sững sờ! Đặc biệt là những cao thủ trên thuyền bay, trong mắt họ tràn đầy kiêng dè! Trên không trung, Diệp Huyên chậm rãi rơi xuống, không lâu sau đó hắn đáp xuống tường thành, tay trái hắn chắp sau lưng, tay phải cầm kiếm đưa ngang qua phải, một cái đầu đầy máu rơi lên thân kiếm. Diệp Huyên ngẩng đầu nhìn chiếc thuyền bay lớn nhất trên không trung, hắn cười ầm lên: “Đừng nói nhảm, các ngươi muốn chiến thì chiến!” Nói xong,