Khí hỗn độn!
Những khí độc này đều bị khí hỗn độn tinh lọc!
Sau khi phát hiện ra điều này, Diệp Huyên mừng rỡ như điên, bởi vì hắn không ngờ khí hỗn độn còn có tác dụng này!
Điều này có nghĩa là Diệp Huyên hắn bách độc bất xâm!
Đồ tốt!
Diệp Huyên cười khà khà, tiếp tục đi tới trước, chỉ chốc lát hắn đã đi vào chỗ sâu trong núi. Nơi đây đâu đâu cũng có cây cổ thụ chọc trời, chúng rất cao, rất to, cao vút như cái nắp che khuất bầu trời.
Diệp Huyên đi không biết bao lâu thì đột nhiên dừng lại, mặt đất có thứ gì đó đang ngọ nguậy!
Không chỉ mặt đắt, trên những cái cây xung quanh cũng có thứ gì đó ngọ nguậy!
Diệp Huyên vừa mở Kiếm Nhãn là lập tức cảm thấy sởn tóc gáy!
Dưới mặt đất trước mặt hắn và trên những cái cây xung quanh toàn là rắn, rắn nhỏ màu đen lít nha lít nhít, mà lúc này chúng đều đang nhìn chằm chằm vào hắn!
Diệp Huyên trầm giọng nói: “Kẻ hèn Diệp Huyên, theo lệnh của Tông chủ đến đây cầu kiến Tộc trưởng Cổ Vu Tộc!”
Không có trả lời, nhưng những con rắn độc xung quanh đã bắt đầu trườn về phía hắn.
Diệp Huyên thấy vậy thì cau mày, hắn xoè tay, một thanh kiếm xuất hiện trong lòng bàn tay hắn, sau đó một luồng kiếm ý mạnh mẽ ào ra từ trong cơ thể hắn.
Kiếm ý Ác Niệm!
Khi kiếm ý Ác Niệm xuất hiện, những con rắn độc xung quanh nhao nhao lùi lại, nhưng vẫn có một số con lao về phía hắn.
Diệp Huyên chém một nhát, mặt không chút cảm xúc.
Xoẹt!
Một tia kiếm quang loé lên, đầu của vô số rắn độc rơi xuống.
Mà ngay lúc này, một tiếng quát đầy giận dữ đột nhiên vọng lại từ phía xa trong rừng rậm: “To gan!”
Khi giọng nói này vang lên, một nhánh cây mây đen quất tới từ phía xa, trên nhánh cây mây có một con rắn độc màu đen sì quấn chặt lấy.
Diệp Huyên chém một nhát, mặt không hề thay đổi.
Ầm!
Nhánh cây mây đen lập tức bị đánh văng!
Mà lúc này, một người đàn ông xuất hiện trước mặt Diệp Huyên không xa. Người đàn ông mặc áo ngắn, bên dưới là chiếc quần dài màu đen, mặt hắn ta và những chỗ da lộ ra ngoài được vẽ những hình vẽ kì lạ.
Người đàn ông nhìn chằm chằm vào Diệp Huyên: “Ngươi là người phương nào?”
Diệp Huyên ôm quyền: “Diệp Huyên của Thương Kiếm Tông, theo lệnh của Tông chủ đến đây cầu kiến Tộc trưởng Cổ Vu Tộc!”
Thương Kiếm Tông!
Người đàn ông nhíu mày: “Ngươi là Thương Kiếm Tông?”
Diệp Huyên gật đầu.
Người đàn ông chỉ vào những con rắn mất đầu dưới đất: “Tại sao ngươi lại giết những con rắn này của ta?”
Diệp Huyên trả lời: “Không phải ta muốn giết rắn của ngươi, là rắn của ngươi muốn giết ta”.
“Vớ vẩn!”
Người đàn ông tức giận nói: “Là do ngươi tự tiện xông vào Cổ Vu Tộc ta nên chúng mới vây công ngươi. Nếu ngươi không tự tiên xông vào, sao chúng có thể ra tay với ngươi?”
Diệp Huyên lạnh nhạt đáp lời: “Vị huynh đệ này, lúc ta đến đây, ta đã cảm nhận được ngươi đang ở trong bóng tối, thế nên ban đầu ta chủ động khai báo thân phận của mình là mong ngươi có thể xuất hiện. Đáng tiếc ngươi lại không xuất hiện, chẳng những không xuất hiện mà còn không để những con rắn ngươi nuôi lùi lại. Theo ta đoán là ngươi cố ý để chúng tới tấn công ta, tiếc là ngươi đã đánh giá thấp thực lực của ta, đúng không?”
Nghe vậy, vẻ mặt người đàn ông lập tức trở nên hơi khó coi, hắn ta nhìn chằm chằm vào Diệp Huyên: “Ta chỉ biết, ngươi không chỉ xông vào Cổ Vu Tộc ta mà còn giết rắn của ta. Ngươi đáng chết, ngươi...”
Lúc này, giọng người đàn ông im bặt, vì một thanh kiếm đã chống vào giữa hai đầu lông mày hắn ta.
Vẻ phẫn nộ trong mắt người đàn ông đã biến thành hoảng sợ!
Diệp Huyên quay mặt về phía bên phải cách đó không xa: “Thế nào, đây là cách tiếp khách của Cổ Vu Tộc sao?”
Chẳng mấy chốc, một ông lão bước ra từ phía đó, ông lão nhìn Diệp Huyên: “Các hạ vừa đến Cổ Vu Tộc đã ra tay, nhìn thế nào cũng không giống khách!”
Diệp Huyên cất kiếm, cười đáp: “Ta ra tay cũng vì tốt cho hắn ta!”
Ông lão lạnh nhạt hỏi: “Vậy ư? Sao lại tốt cho hắn ta? Nói nghe thử xem!”
Diệp Huyên trả lời: “Ở bên ngoài, kẻ mạnh là vua, chắc hẳn các hạ cũng hiểu điều này. Vị huynh đài này biết rõ không đánh lại ta nhưng vẫn nhiều lần muốn khiêu khích ta. Thành thật mà nói, nếu ra ngoài, với tính cách của hắn ta có lẽ sống không được mấy ngày, ông nghĩ sao?”
Trước mặt Diệp Huyên, người đàn ông tức giận quát: “Ngươi nghĩ ngươi là...”
Lúc này, kiếm của Diệp Huyên lại chống giữa lông mày người đàn ông, hắn ta lập tức im bặt.
Diệp Huyên nhìn sang người đàn ông: “Thấy mình yếu cỡ nào chưa? Nếu ta muốn giết ngươi, chỉ cần tiện tay là có thể. Yếu không sao cả, bởi vì chỉ cần cố gắng, ai cũng có thể từ yếu thành mạnh! Chẳng qua yếu còn kiêu ngạo chính là ngu xuẩn!”
Người đàn ông nhìn Diệp Huyên chằm chằm, hắn ta cười khẩy: “Ngươi dám giết ta sao? Ngươi không dám! Ngươi...”
Lúc này, Diệp Huyên đột nhiên tung ra một kiếm.
Xoẹt!
Giữa hai đầu lông mày người đàn ông lập tức bị một kiếm của Diệp Huyên xuyên thủng!
Người đàn ông trợn to mắt, trong mắt tràn đầy khó tin!
Diệp Huyên mỉm cười: “Ta dám, thật đấy! Không lừa ngươi đâu!”
Không chỉ trong mắt người đàn ông tràn đầy khó tin, ngay cả ông lão cách đó không xa cũng tỏ ra kinh ngạc.
Hiển nhiên ông ta cũng không ngờ Diệp Huyên lại giết người!
Ông lão nhìn chằm chằm vào Diệp Huyên: “Ngươi dám giết hắn ta!”
Diệp Huyên cười nói: “Hắn ta tưởng ta không dám, ta chỉ muốn chứng minh rằng ta dám!”
Vẻ mặt ông lão khá dữ tợn: “Đây là Cổ Vu Tộc, không phải Thương Kiếm Tông của ngươi!”
Diệp Huyên đáp lời: “Ta đã cho hắn ta hai cơ hội, tiếc là hắn ta không quý trọng. Nếu đã như vậy thì để hắn ta đi chết là được! Còn ông, nếu không phục thì cứ ra tay!”
Dứt lời, một thế mạnh mẽ trào ra từ trong cơ thể hắn.
Thế Kiếm Hoàng!
Khi nhìn thấy thế Kiếm Hoàng này, mặt ông lão lập tức biến sắc, ông ta nhìn Diệp Huyên với vẻ hơi khó tin: “Không ngờ ngươi, ngươi lại là Kiếm Hoàng!”
Mặt Diệp Huyên không chút cảm xúc: “Giúp ta thông báo một tiếng, Diệp Huyên, đại diện Thương Kiếm Tông cầu kiến Tộc trưởng Cổ Vu Tộc!”
Vẻ mặt của ông lão có chút khó coi, Diệp Huyên đột nhiên lạnh mặt quát: “Mau đi đi chứ?”
Ông lão nhìn Diệp Huyên bằng ánh mắt sâu xa, sau đó quay lưng rời đi.
Ở tại chỗ, Diệp Huyên nhìn người đàn ông vẫn chưa tắt thở hoàn toàn nằm dưới đất, lúc này hắn ta đang nhìn chằm chằm vào Diệp Huyên một cách thù hằn.
Diệp Huyên cười bảo: “Ngươi nghĩ Cổ Vu Tộc sẽ báo thù cho ngươi ư? Không, họ sẽ không! Bởi vì họ không dám!”
Kiêu ngạo!
Phải nói rằng Diệp Huyên thực sự rất kiêu ngạo!
Nhưng lần này là do hắn cố ý kiêu ngạo như vậy!
Tất nhiên, sở dĩ giết người đàn ông là vì khi hắn vừa bước vào đây, người đàn ông đã có ý định giết hắn.
Như hắn đã nói, người đàn ông đã phát hiện hắn khi hắn vừa đến đây, nhưng đối phương cũng không ngăn những con rắn độc lại, rõ ràng là muốn để những con rắn độc hắn ta nuôi giết hắn, tiếc thay đối phương đã đoán sai thực lực của hắn.
Vì nể mặt Cổ Vu Tộc, hắn cho người đàn ông hai cơ hội, nhưng hắn ta lại nghĩ hắn sợ!
Có một số người như thế đấy, ngươi lùi một bước, hắn sẽ không nghĩ là ngươi khoan dung độ lượng, trái lại sẽ nghĩ là ngươi sợ hắn, sau đó sẽ được voi đòi tiên với ngươi.
Loại người này có bao nhiêu, Diệp Huyên hắn sẽ giết bấy nhiêu!
Cho ngươi cơ hội, ngươi không thể thích làm gì thì làm!
Không lâu sau, ông lão khi nãy lại đi tới, ông ta nhìn Diệp Huyên: “Tộc trưởng muốn gặp ngươi!”
Diệp Huyên gật đầu: “Làm phiền dẫn đường!”
Ông lão liếc nhìn thi thể người đàn ông dưới mặt đất, hơi thở hắn ta càng lúc càng yếu, hắn ta chậm rãi đưa tay về phía ông lão như muốn nói điều gì đó.
Ông lão khẽ thở dài: “Ngươi nên giữ sự tôn trọng phải có đối với kẻ mạnh!”
Nói xong, ông ta dẫn Diệp Huyên đi vào rừng sâu phía xa.
Tại chỗ, người đàn ông trợn to mắt lên, hiển nhiên là chết không nhắm mắt!
Dưới sự dẫn đường của ông lão, Diệp Huyên đi vào một ngôi làng nhỏ. Khác hẳn với những ngôi làng bình thường, nhà ở đây đều được xây trên các cây cổ thụ lâu đời, hai bên làng có vài quán vỉa hè, ngoài hàng tạp hoá còn có một số của báu vật lạ, thậm chí Diệp Huyên còn nhìn thấy bảo vật bậc Thiên!
Hơi kì lạ!
Ông lão dẫn Diệp Huyên đến trước một ngôi nhà trên cây. Ngôi nhà này rất lớn, lớn hơn rất nhiều so với những ngôi nhà trên cây khác, hơn nữa trên nóc nhà còn có một cặp sừng rất to và vài kí hiệu kì lạ bí ẩn.
Trước nhà cây, ông lão khom lưng: “Tộc trưởng, người đã đến!”
Một giọng nói vang lên từ trong nhà cây: “Vào đi!”
Bên ngoài nhà cây, ông lão nhìn sang Diệp Huyên, sau đó Diệp Huyên bước vào.
Bên trong nhà cây rất đơn giản, chỉ có vài chiếc ghế dựa gỗ và một chiếc bàn gỗ.
Mà trước mặt hắn có một cô gái đang đứng, nhìn bề ngoài trông cô gái rất trẻ, nàng ta mặc bộ váy may bằng lá cây, váy chỉ dài tới gối, dưới đầu gối là đôi chân ngọc trắng nõn, trong tay nàng ta là một cây mộc trượng!
Hơi thở của cô gái sâu thẳm như biển!
Cao thủ!
Đây là cảm giác đầu tiên của Diệp Huyên!
Cô gái quan sát Diệp Huyên, sau đó một uy thế mạnh mẽ đột nhiên đè lên Diệp Huyên.
Trong nháy mắt, cơ thể Diệp Huyên như bị núi đè!
Ầm!
Một luồng thế Kiếm Hoàng mạnh mẽ trào ra khỏi cơ thể Diệp Huyên, nó gắng gượng ngăn cản uy thế của cô gái, nhưng ngay sau đó cô gái bước tới trước một bước, sau một bước này, uy thế mà nàng ta phóng ra lập tức tăng gấp bội!
Răng rắc!
Trong chớp mắt, xương cốt toàn thân Diệp Huyên vang lên tiếng răng rắc! Mà hai chân Diệp Huyên cũng bắt đầu từ từ cong lại như sắp quỳ xuống!
Thế Kiếm Hoàng không ngăn cản được!
Vẻ mặt Diệp Huyên hơi dữ tợn, ngay sau đó chân phải hắn chống mạnh xuống đất.
Ầm!
Một lực lượng mạnh mẽ toả ra từ trong cơ thể hắn, lực lượng này cộng thêm thế Kiếm Hoàng không ngờ lại miễn cưỡng ngăn cản được uy thế mà cô gái phóng ra!
Đại Địa Chi Lực!
Đối mặt với cao thủ thế này, Diệp Huyên không dám giấu dốt, lập tức phóng ra Đại Địa Chi Lực!
Trước mặt Diệp Huyên, cô gái nhìn hắn: “Thế Kiếm Hoàng, còn có Đại Địa Chi Lực này... Ngươi chính là Diệp Huyên, người bị Liên Minh Hộ Giới ra lệnh truy nã?”
Diệp Huyên gật đầu: “Là ta!”
Cô gái bước tới trước mặt Diệp Huyên, nàng ta nhìn thẳng vào Diệp Huyên: “Ngươi giết người của Cổ Vu Tộc ta!”
Diệp Huyên nghiêm mặt đáp: “Trời đất chứng giám, là do hắn ta ra tay trước!”
Cô gái nhìn Diệp Huyên: “Ngươi nghĩ ta không dám giết ngươi?”
Diệp Huyên lắc đầu cười: “Thứ cho ta mạo muội hỏi một câu, Cổ Vu Tộc hay Liên Minh Hộ Giới mạnh hơn?”
Cô gái khẽ nhếch môi: “Ngươi muốn nói cho ta biết, Liên Minh Hộ Giới không dám giết ngươi thì sao Cổ Vu Tộc ta có thể dám, đúng không?”
Diệp Huyên lắc đầu: “Tộc trưởng hiểu lầm! Lần này ta đến Cổ Vu Tộc không hề có ác ý”.
“Ta đã bỏ qua cho tộc nhân của người hai lần, tiếc là hắn ta không quý trọng. Nếu Tộc trưởng để ý chuyện này, ta cũng hết cách”.
Cô gái ngồi xuống ghế gỗ bên cạnh, nàng ta nhìn Diệp Huyên chằm chằm: “Về nói với Trần Bắc Hàn, Cổ Vu Tộc ta không thể liên minh với Thương Kiếm Tông các ngươi!”
Diệp Huyên gật đầu: “Được thôi!”
Nói xong, hắn quay người bỏ đi.
Nhưng cô gái lại sững sờ.
Người này không quan tâm gì sao?
Đương nhiên Diệp Huyên hắn không quan tâm, cũng không phải nói hắn không để ý Thương Kiếm Tông, mà là hắn biết hai thế lực này có liên minh hay không, việc này không phải một người đệ tử như hắn có thể quyết định. Hắn đến đây, như Thương Việt đã nói, có thể là muốn để Cổ Vu Tộc nhìn thấy thực lực của thế hệ trẻ Thương Kiếm Tông!
Chỉ thế thôi!
Về phần liên minh có thành công hay không, đó là chuyện mà