Hiện tại có nhiều website sao chép đăng lại truyện từ VietWriter.vn trái phép, gây thiệt hại về kinh tế và ảnh hưởng tới tốc độ ra chương mới. Chúng tôi rất mong quý độc giả ủng hộ, đẩy lùi nạn sao chép trái phép bằng cách chỉ đọc truyện trên VietWriter.vn. Xin cảm ơn!
**********
Lục tôn chủ của Liên Minh Hộ Giới!
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lục tôn chủ nhìn thoáng qua Kiếm Huyền, nhẹ giọng nói: “Kiếm Huyền, không ngờ ngươi biến mất nhiều năm như vậy lại trở về vào lúc này, sao nào, trở về để chôn cùng Thương Kiếm Tông à?”
Kiếm Huyền nhìn thoáng qua Lục tôn chủ: “Tiêu diệt Thương Kiếm Tông của ta? Chỉ với Liên Minh Hộ Giới của ngươi à? Lão Lục, dưới chân núi của Thương Kiếm Tông ta còn đang treo một thi thể của tôn chủ tiền nhiệm của Liên Minh Hộ Giới ngươi đấy, nhưng ngươi yên tâm, sớm muộn gì cũng có một ngày, thi thể ngươi sẽ được treo ở đó!”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lục tôn chủ cũng không nổi giận: “Vậy ư? Vậy chúng ta cùng mỏi mắt mong chờ! Xem là thi thể của ta treo dưới chân núi Thương Kiếm Tông ngươi, hay thi thể của tất cả người của Thương Kiếm Tông ngươi treo dưới chân núi Liên Minh Hộ Giới!”
Kiếm Huyền cất kiếm đi: “Vậy thì mỏi mắt mong chờ đi!”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nói xong, y kéo Thương Việt đã hôn mê bên dưới lên, sau đó nhìn về phía Diệp Huyên: “Đi!”
Diệp Huyên gật đầu, như nhớ đến điều gì, hắn nhìn về phía Thú Vương ở cách đó không xa: “Thú Vương, vì Liên Minh Hộ Giới, thế hệ trẻ tuổi của Yêu Tộc ông đã chết gần hết, ngay cả thành cũng bị phá hủy gần một nửa, ta chỉ muốn hỏi ông, ván này ông có lỗ không? Ha ha…”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nói xong, hắn xoay người ngự kiếm bay lên trời.
Chẳng mấy chốc, Diệp Huyên và Kiếm Huyền đã biến mất ở cuối chân trời xa xa.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trên không trung Vạn Thú Thành, sắc mặt Thú Vương cực kỳ u ám, phải nói là hơi dữ tợn.
Lỗ!
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Ván này đương nhiên là lỗ rồi, hơn nữa còn là lỗ nặng!
Nhưng lúc này, Lục tôn chủ ở một bên chợt nói: “Thú Vương, sau này Thương Kiếm Tông bị tiêu diệt, một phần ba tài sản của bọn họ đều sẽ là của Yêu Tộc ngươi”.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nghe vậy, sắc mặt Thú Vương thoáng dễ nhìn hơn một chút, ông ta nhìn Lục tôn chủ: “Khi nào các người ra tay?”
Lục tôn chủ cười nói: “Sắp rồi, chuyện của Thanh Châu vừa kết thúc sẽ lập tức ra tay!”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Thú Vương nói với giọng điệu nặng nề: “Chắc chắn bao nhiêu phần thắng?”
Lục tôn chủ hơi nhếch môi: “Bảy, tám phần mười!”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Thú Vương ngẫm nghĩ một lát, sau đó nói: “Kiếm Huyền và Diệp Huyên này đều cực kỳ không đơn giản, đặc biệt là thiếu niên Diệp Huyên, người này vô cùng thần bí”.
Lục tôn chủ nhẹ giọng nói: “Yên tâm, chỗ dựa của hắn chính là cô gái thần bí kia, còn cô gái thần bí kia, sau này sẽ có người đối phó với nàng ta!”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Thú Vương gật đầu, không nói thêm gì nữa, ông ta nhìn xuống Vạn Thú Thành, sắc mặt lại trở nên u ám một lần nữa.
Lần này, Yêu Tộc quá lỗ vốn.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
…
Lúc còn cách Thương Kiếm Tông khoảng mấy chục dặm, Kiếm Huyền đột nhiên dừng lại, y giao Thương Việt cho Diệp Huyên: “Mang thằng bé về”.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Diệp Huyên ngạc nhiên: “Đại sư bá, người không về sao?”
Kiếm Huyền nhìn về phía Thương Kiếm Tông, lắc đầu: “Không muốn