Nam Sơn!
Diệp Huyên gật đầu: “Hắn đến tìm ta à?”
Tiêu Qua lắc đầu: “Không có! Nhưng hắn đã nói câu này, vậy nghĩa là chỉ có chết mới thôi!”
Nói tới đây, hắn ta nhìn Diệp Huyên: “Nam Sơn có quan hệ khá rộng ở nội viện, ngươi phải chuẩn bị trước đi!” Diệp Huyên cười bảo: “Ta biết! Ngươi đi trước đi! Nhớ là có tin gì thì lập tức báo cho ta biết!”
Tiêu Qua gật đầu, sau đó hắn ta quay lưng đi.
Lúc này Diệp Huyên đột nhiên bảo: “Đợi đã!”
Tiêu Qua dừng bước, xoay người lại nhìn Diệp Huyên.
Diệp Huyên cười nói: “Giúp ta phòng thủ một lát, ta bế quan tu luyện, đừng cho bất cứ ai vào đây!”
Tiêu Qua nhìn Diệp Huyên: “Nếu đánh lại, ta sẽ không cho một ai vào.
Còn nếu không đánh lại thì ta cũng bó tay!”
Diệp Huyên cười đáp: “Được thôi!”
Tiêu Qua gật đầu rồi quay người đi ra khỏi nhà gỗ.
Sau khi Tiêu Qua đi, Diệp Huyên tiến vào tháp Giới Ngục.
! Trong tháp, lúc này dị linh đang vòng qua vòng lại quanh Tiểu Linh Nhi, còn Tiểu Linh Nhi thì đang trồng linh quả của cô bé.
Đến nay linh quả trong tháp Giới Ngục càng ngày càng nhiều, hơn nữa tất cả đều là linh quả cực phẩm, có giá trị không nhỏ.
Nếu lấy chúng đi bán chắc chắn lại có thể thu được rất nhiều Tử Nguyên Tinh!
Khi nhìn thấy Diệp Huyên, Tiểu Linh Nhi có chút cảnh giác nói: “Của ta!”
Diệp Huyên cười bảo: “Của ngươi, tất cả đều là của ngươi!”
Tiểu Linh Nhi gật đầu nhỏ, cô bé do dự, sau đó lại nói: “Cũng là của ngươi!”
Diệp Huyên hơi sửng sốt, cô bé hào phóng thế này thật hiếm thấy!
Lúc này, dị linh cách đó không xa vươn móng vuốt định hái một quả linh quả.
Thấy vậy, mặt Tiểu Linh Nhi chợt biến sắc, cô bé chưởng mạnh về phía trước.
Bang!
Dị linh lập tức bị đánh bay, cuối cùng nó nặng nề đâm vào vách tường cách đó không xa!
Nhìn thấy cảnh này, khoé mắt Diệp Huyên khẽ giật, thực lực của Tiểu Linh Nhi biến thái quá đi! Hắn đã đánh nhau với dị linh nên biết nó rất mạnh, nhưng không ngờ nó lại bị một chưởng của Tiểu Linh Nhi đánh bay!
Cũng may Tiểu Linh Nhi không biết mình đánh nhau rất giỏi!
Dị linh cách đó không xa nhìn thoáng qua Tiểu Linh Nhi, trong mắt nó tràn đầy kiêng dè!
Tiểu Linh Nhi không để ý tới dị linh, cô bé tiếp tục tưới linh tuyền cho linh quả của mình.
Lúc này Diệp Huyên cầm một quả linh quả đưa cho dị linh.
Nó liếc nhìn Diệp Huyên, trong mắt có chút kiêng dè.
Có thể nói bây giờ mạng của nó cũng nằm trong tay Diệp Huyên.
Diệp Huyên cười bảo: “Yên tâm, ta không có ác ý với ngươi.
Một năm sau ta sẽ trả tự do cho ngươi.
Ta nói được thì làm được! Có điều, trước đó ngươi phải hợp