Đúng lúc này, một giọng nói bỗng vang lên bên tai Diệp Huyên: “Diệp ca...!Ta vẫn chưa chết đâu!”
Nghe thấy giọng nói này, thân thể Diệp Huyên khẽ run, sau đó hắn đột nhiên ngẩng đầu lên.
Lúc này Lăng Hàn đang nhìn xuống hắn, mặc dù khóe miệng hắn ta đang không ngừng chảy máu, nhưng hắn ta thực sự chưa chết, còn đang cười...!
Diệp Huyên sững sờ, sau đó hắn đứng dậy ôm lấy Lăng Hà.
Xung quanh, đám người Dạ Ly còn sống cũng chạy lại ôm chặt hắn ta...!
Lục Bán Trang ở bên cạnh nhìn đám người Diệp Huyên, sau đó nàng ta ngồi bệt dưới đất, lấy ra một cái bánh nướng bắt đầu chậm rãi gặm.
Gặm rồi lại gặm, miếng bánh nướng đã biến thành màu đỏ.
Thê thảm!
Trong trận chiến này, cả hai bên đều cực kỳ thê thảm!
Gần một trăm kỵ binh hạng nặng của Đường Quốc đã chết, một số võ giả đến từ khắp Thanh Châu ở xung quanh cũng chết hơn mấy chục người, hơn nữa trong đó, Đạo Binh của học viện Thương Mộc không một ai sống sót!
Mà bên nhóm người Diệp Huyên cũng thê thảm giống vậy!
Lý Phong và Vương Minh đã chết trận, Cam Vô Vi và những người còn lại cũng bị thương nặng, đặc biệt là Lăng Hàn và Dạ Ly, hai người không phải bị thương nặng mà là đã mất nửa cái mạng!
Giờ đây cả hai đã hoàn toàn mất sức chiến đấu, không chỉ hai người họ, những người còn lại cũng có thể nói là không còn sức chiến đấu nữa!
Mà xung quanh họ, các binh sĩ của Đường Quốc vẫn chưa rút lui.
Một lát sau, Diệp Huyên bước tới trước mặt Lý Phong và Vương Minh, nhìn thi thể của họ, đám người Diệp Huyên im lặng.
Diệp Huyên đứng trước mặt Lý Phong và Vương Minh một lúc rất lâu, cuối cùng hắn nhẹ nhàng đặt tay phải lên vai Lý Phong: “Hẹn kiếp sau tiếp tục làm huynh đệ!”
Kiếp sau làm huynh đệ!
Sau khi Diệp Huyên dàn thi thể hai người họ ra, hắn nhìn sang đám người Lăng Hàn: “Dưỡng thương”.
Đám người Lăng Hàn khoanh chân ngồi xuống, mỗi người ăn một viên đan Kim Sang!
Diệp Huyên xoay người lại đi tới trước mặt Lục Bán Trang, Lục Bán Trang đang ngồi dưới đất, hai tay nàng ta đã be bét máu thịt.
Diệp Huyên ngồi xổm xuống: “Xin lỗi, ta đã không bảo vệ được họ!”
Lục Bán Trang quay đầu nhìn về phương xa, một lát sau nàng ta lắc đầu: “Khi ra trận, chúng ta đều đã chuẩn bị sẵn sàng đón nhận cái chết”.
Nói đến đây, nàng ta đột nhiên quay sang nhìn Diệp Huyên: “Hãy bảo vệ những người còn sống cho tốt, bởi vì hiện tại họ đều gọi ngươi là đại ca”.
Đại ca!
Hai hàng chất lỏng trong suốt chậm rãi tràn ra khỏi khóe mắt Diệp Huyên.
Lục Bán Trang nhẹ nhàng vỗ vai Diệp Huyên: “Họ sẵn sàng chết vì ngươi chứng tỏ họ sẽ không hối hận, cũng không muốn ngươi áy náy.
Ngươi cũng không nên áy náy, việc ngươi phải làm bây giờ đó là trả thù cho họ!”
Trả thù!
Diệp Huyên đứng lên, quay người đối diện với Mộ Thanh Huyền ở cách đó không xa, ông ta đang nhìn Diệp Huyên với vẻ mặt bình tĩnh.
Diệp Huyên nhếch mép cười: “Nếu học viện Thương Mộc các ông đã muốn chơi, Diệp Huyên ta sẽ chơi với các ông đến cùng.
Kiếp này không phải ta chết thì là học viện Thương Mộc các ông bị diệt vong!”
Mộ Thanh Huyền hờ hững nói: “Chúng ta đã như thế từ lâu rồi”.
Dứt lời, ông ta giơ tay phải lên rồi