Đệ Nhất Kiếm Thần

Sư phụ của ta!


trước sau

Không gian xung quanh bắt đầu chấn động.

Nhìn thấy cảnh này, Độc Cô Phong cau mày: “Huyền Môn cấm thuật!”

Độc Cô Huyên không để ý đến Độc Cô Phong, bà ấy quay đầu nhìn Diệp Huyên: “Dẫn muội muội đi, cách xa Thiên Vực, tránh xa vòng xoáy thị phi này”.

Nói xong, bà ấy chỉ nhẹ về phía Diệp Huyên, dưới chân Diệp Huyên và Diệp Liên lập tức xuất hiện một quang trận, chẳng mấy chốc, hai huynh muội đã xuất hiện bên ngoài Vô Gian Luyện Ngục.

Bên ngoài, Diệp Huyên ngây người, một giây sau, hắn ôm lấy muội muội đi vào Vô Gian Luyện Ngục.

Lúc này, giọng nói của Giản Tự Tại vang lên: “Sao phải quay lại chịu chết? Dẫn muội muội rời đi, chuyên tâm tu luyện thêm mười năm, lúc quay lại, nhà họ Độc Cô hay nhà họ Cổ gì đó đều là mây bay với ngươi”.

Diệp Huyên nói: “Người cũng đã chết, trở về giết hết những người còn lại thì có ý nghĩa gì?”

Giản Tự Tại nói: “Bây giờ ngươi quay lại chịu chết thì có ý nghĩa sao?”

Diệp Huyên nói: “Ít nhất là không thẹn với lòng”.

Nói xong, hắn ôm muội muội xuất hiện trong tầng thứ chín.

Mà lúc này, Độc Cô Phong và Độc Cô Huyên đang giao thủ đều sửng sốt.

“Quay lại rồi?”

Độc Cô Huyên nhìn Diệp Huyên: “Vì sao phải quay lại!”

Diệp Huyên đi tới trước mặt Độc Cô Huyên, hắn đặt muội muội vào lòng bà ấy: “Nếu có thể sống thì cùng sống, nếu không thể sống cũng chẳng sao, ba chúng ta chết cùng nhau”.

Độc Cô Huyên nhìn Diệp Huyên một lúc lâu, sau đó, bà ấy cười khẽ: “Được, có thể sống thì cùng sống, nếu không thể sống, ba mẹ con chúng ta cùng chết”.

Diệp Huyên quay đầu nhìn Độc Cô Phong cách đó không xa, ông ta cũng đang nhìn chằm chằm hắn.

Diệp Huyên lắc đầu cười: “Thật sự cho rằng ta dễ ức hiếp sao?”

Dứt lời, hắn nhìn yêu thú nhỏ ở gần đó, lúc này, con yêu thú nhỏ đã mở mắt.

Mà nó đang lẳng lặng nhìn bọn hắn.

Diệp Huyên cười khẽ, sau đó hai tay làm ra một thủ ấn, bắt đầu lẩm bẩm: “Trời đất làm mắt cho ta, mắt nhìn thấy chư thiên…”

Giản Tự Tại ở trong tháp: “…”

Sau khi Diệp Huyên nói câu này, xung quanh lại chẳng có chút động tĩnh nào.

Độc Cô Phong nhìn Diệp Huyên: “Không có động tĩnh? Ngươi…”

Nói đến đây, ông ta đột nhiên quay đầu nhìn con yêu thú nhỏ ở cách đó không xa. Vì lúc này nó đã đứng lên, đang nhìn chằm chằm Diệp Huyên.

Xảy ra chuyện gì vậy?

Độc Cô Phong cau mày.

Lúc này, con yêu thú nhỏ chạy tới trước mặt Diệp Huyên, nhìn thẳng vào hắn: “Ai dạy ngươi”.

Giọng nói hơi sắc bén và khàn, hơn nữa còn mang theo sự chấn động thần bí.

Diệp Huyên đáp: “Sư phụ của ta”.

Giản Tự Tại: “…”

Sư phụ!



Yêu thú nhỏ nhìn chằm chằm Diệp Huyên: “Nàng ta ở đâu”.

Diệp Huyên trầm giọng nói: “Ta đã thông báo với người rồi, có lẽ người sẽ đến đây nhanh thôi…”

Nghe thấy lời của Diệp Huyên, yêu thú nhỏ bỗng thay đổi sắc mặt, nó đột nhiên gào thét: “Ngươi gọi nàng ta tới làm gì?”

Nói xong, nó liên tục lùi về sau mấy bước.

Diệp Huyên trầm giọng nói: “Ta đã sắp bị người ta đánh chết rồi, đương nhiên phải gọi người đến giúp chứ!” Đọc nhanh tại Vietwriter

Con yêu thú nhỏ này đột nhiên quay đầu nhìn về phía Độc Cô Phong, Độc Cô Phong thay đổi sắc mặt, ông ta đang muốn nói chuyện, con yêu thú nhỏ này đột nhiên xông lên, trong nháy mắt, một cái miệng to như chậu máu muốn cắn lấy Độc Cô Phong.

Độc Cô Phong hoàn toàn biến sắc, ông ta không ngờ con yêu thú nhỏ này lại đột nhiên ra tay, có điều ông ta phản ứng cũng nhanh, lúc nó ra tay, ông ta vung tay phải lên, một ánh sáng màu đen xuất hiện, nhưng ánh sáng màu đen còn chưa đến gần cái miệng lớn kia thì đã tan thành mây khói.

Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt Độc Cô Phong hoàn toàn thay đổi, ông ta giẫm chân phải một cái, thân thể lập tức nứt ra, sau đó, một cái bóng màu đen bay ra khỏi tầng thứ chín.

Vứt bỏ thân thể, bảo vệ linh hồn!

Độc Cô Phong rất dứt khoát!

Trong tầng thứ chín, khóe miệng Diệp Huyên giật giật, thực lực của con thú nhỏ này thật đáng sợ.

Nó nhìn Diệp Huyên: “Ngươi có thể bảo nàng ta không cần đến nữa”.

Diệp Huyên trầm giọng nói: “Có lẽ người đã sắp đến rồi”.

Nghe vậy, vẻ mặt yêu thú nhỏ lập tức trở nên dữ tợn, cùng lúc đó, một hơi thở thô bạo đột nhiên xuất hiện.

Diệp Huyên vội nói: “Ta rời khỏi nơi này thì người sẽ không đến đây nữa”.

Nghe Diệp Huyên nói thế, hơi thở thô bạo đó lập tức biến mất.

Mà Diệp Huyên lại nói: “Nhưng bên ngoài rất nguy hiểm”.

Con yêu thú nhỏ kia nhìn chằm chằm Diệp Huyên, Diệp Huyên suy nghĩ một lát, sau đó nói: “Bọn họ ở lại đây, ta đi ra ngoài, được chứ?”

Sắc mặt yêu thú nhỏ trở nên hơi dữ tợn: “Ngươi muốn lợi dụng ta bảo vệ bọn họ?”

Diệp Huyên đáp: “Phải!”

Yêu thú nhỏ cười khẩy: “Nhân tộc đê tiện, ngươi đừng hòng!”

Diệp Huyên nhẹ giọng nói: “Sư phụ Giản Tự Tại của ta nói, nếu ta chết, nhất định sẽ để tất cả sinh linh trong Vô Gian Luyện Ngục này phải chôn cùng!”

Yêu thú nhỏ: “…”

Giản Tự Tại chợt lên tiếng: “Ngươi nói lời này mà không thấy ngại à…”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện