Đệ Nhất Kiếm Thần

Ngươi thế này… Ta rất khó xử…


trước sau

Nghe Diệp Huyên nói thế, Độc Cô Huyên vội nói: “Được, được…”

Trên mặt bà ấy tràn đầy ý cười, còn có cả nước mắt.

Diệp Huyên nhẹ giọng nói: “Con và muội muội lớn lên ở nhà họ Diệp, nhưng lại không biết gì về chuyện của phụ… ông ấy cả”.

Độc Cô Huyên im lặng.

Diệp Huyên hỏi: “Không nói được sao?”

Độc Cô Huyên lắc đầu: “Chuyện này, sau này mẫu thân sẽ nói với con sau, được không?”

Diệp Huyên gật đầu, sau đó hắn đặt Diệp Liên vào lòng Độc Cô Huyên, đi tới trước mặt con yêu thú nhỏ.

Yêu thú nhỏ nhìn Diệp Huyên, vẻ mặt bình tĩnh không nhìn ra vui giận.

Diệp Huyên suy nghĩ một lát, sau đó nói: “Có rất nhiều người muốn giết ta, bọn họ đều rất mạnh”.

Yêu thú nhỏ lẳng lặng nhìn Diệp Huyên.

Diệp Huyên lại nói: “Từ lần đầu tiên gặp tiền bối, ta đã biết tiền bối là một yêu thú có lòng chính nghĩa, chắc chắn tiền bối sẽ không khoanh tay đứng nhìn, đúng không?”

Yêu thú nhỏ nhìn thẳng vào Diệp Huyên, giọng điệu vô cùng kiên định: “Ta sẽ khoanh tay đứng nhìn!”

Nói xong, nó lại nhấn mạnh thêm lần nữa: “Ta thật sự sẽ làm thế!”

Diệp Huyên sa sầm mặt, sao tên này không theo kịch bản thế!

Yêu thú nhỏ đi tới trước mặt Diệp Huyên, nó nhìn thẳng vào Diệp Huyên: “Nàng ta không ở đây, đúng không?”

Nàng ta này đương nhiên là chỉ Giản Tự Tại.

Diệp Huyên gật đầu: “Không có ở đây!”

Yêu thú nhỏ nhìn chằm chằm Diệp Huyên, một lát sau, nó nói: “Nhân loại, rời khỏi đây ngay”.

Nói xong, nó xoay người muốn đi, mà lúc này, Diệp Huyên vội vàng nói: “Đợi đã đợi đã”.

Yêu thú nhỏ nhìn về phía Diệp Huyên, Diệp Huyên suy nghĩ một lát rồi nói: “Ngươi không muốn ra ngoài sao?”

Trong mắt yêu thú nhỏ lộ vẻ châm chọc: “Ngươi có thể làm được à?”

Diệp Huyên đáp: “Ta không thể làm được, nhưng sư phụ của ta thì có thể!”

Giản Tự Tại!

Yêu thú nhỏ híp mắt lại, nó cứ nhìn Diệp Huyên như thế, một lúc lâu sau đó, nó lắc đầu: “Nếu nàng ta nhìn thấy ta thì sẽ chỉ giết ta thôi”.

Diệp Huyên nói: “Có ta ở đây, người sẽ không làm thế”.

Yêu thú nhỏ cười khẩy: “Ngươi lấy gì đảm bảo?”

Diệp Huyên nghiêm túc nói: “Ta là đệ tử duy nhất của người, người thích ta nhất, bình thường người vẫn luôn nghe theo lời ta”.

Yêu thú nhỏ quan sát Diệp Huyên: “Ta thật sự không hiểu, ngươi ngay cả thần căn cũng không có, thể chất bình thường như vậy, sao nàng ta có thể coi trọng ngươi được!”

Diệp Huyên: “…”

“Ha ha…”

Trong tháp Giới Ngục chợt vang lên tiếng cười to của Giản Tự Tại: “Con yêu thú trông cửa Thần tộc này biết nói chuyện đấy, ta sẽ miễn tội chết cho nó, ha ha…”

Diệp Huyên: “…”

Lúc này, con yêu thú nhỏ đột nhiên cất lời: “Ta không ra ngoài được, nhưng nếu bọn

họ đi vào tầng thứ chín, ta có thể bảo vệ hai người kia”.

Nghe vậy, Diệp Huyên mừng rỡ, đang muốn nói chuyện thì con yêu thú lại nói: “Nhưng có một điều kiện”.

Diệp Huyên nghiêm túc nói: “Ngươi nói đi!”

Yêu thú nhỏ hơi do dự: “Nếu nàng ta đến, bảo nàng ta đừng đánh ta!”

Diệp Huyên nghe mà trợn mắt há mồm… Không ngờ tên này lại sợ Giản Tự Tại như thế!

Xem ra chuyện Giản Tự Tại làm ở Thần tộc năm đó không hề đơn giản như ông lão kia nói.

Chẳng những thế, nàng ta cũng không hề đơn giản, đừng thấy bình thường nàng ta rất dịu dàng, không hay nổi giận, nhưng Diệp Huyên biết người như thế mới là đáng sợ nhất, vì một khi nàng ta nổi giận, có lẽ sẽ hủy thiên diệt địa!

Sau này ít trêu vào nàng ta thì tốt hơn!

Có hứa hẹn của yêu thú, Diệp Huyên yên tâm hơn một chút, ít nhất chỉ cần Diệp Liên và Độc Cô Huyên không ra ngoài thì tạm thời vẫn có thể an toàn.

Diệp Huyên đi tới một bên ngồi xếp bằng xuống, sau đó hắn lấy ấn Xã Tắc ra, trầm giọng nói: “Giản cô nương, ta phải làm sao mới có thể luyện hóa thứ này đây?”

Giản Tự Tại đáp: “Nhỏ máu”.

Diệp Huyên hơi nghi ngờ: “Chỉ đơn giản thế ư?”

“Ừm”.

“Chắc chứ?”

“Chắc chắn!”

“Không lừa ta?”

“Không có!”

Diệp Huyên: “…”

Do dự!

Diệp Huyên cũng không nhỏ máu ngay, vì Giản Tự Tại này thật sự hơi không đáng tin, tiếc là đại thần tầng hai không đáp lời.

Diệp Huyên do dự một lúc lâu, cuối cùng, hắn vẫn nhỏ một giọt máu tươi lên trên ấn Xã Tắc.

Ấn Xã Tắc lập tức phát ra ánh sáng lấp lánh, một giây sau, ánh sáng đó bay thẳng vào giữa lông mày Diệp Huyên.

Ầm!

Một hơi thở mạnh mẽ đột nhiên xuất hiện từ trong người Diệp Huyên, cùng lúc đó, một bóng người hư ảo xuất hiện trước mặt hắn, bóng ngươi này nhanh chóng ngưng tụ, là một người đàn ông trung niên mặc long bào, đầu đội long quan.

Thần Hoàng!

Thần Hoàng nhìn Diệp Huyên, tiếng nói như chuông đồng: “Xã tắc là gì?”

Đầu Diệp Huyên chấn động, một lát sau, hắn lắc đầu: “Không biết!”

Thần Hoàng lại hỏi: “Thiên địa bá tánh là gì?’

Diệp Huyên suy nghĩ một lát, lại lắc đầu: “Không biết!”

Thần Hoàng tiếp tục hỏi: “Chúng sinh là gì?”

Diệp Huyên vẫn lắc đầu: “Không biết!”

Thần Hoàng im lặng một hồi rồi nói: “Ngươi thế này… Ta rất khó xử… Ít nhất ngươi cũng phải biết một chút chứ!”

Diệp Huyên: “…”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện