Đệ Nhất Kiếm Thần

Ca đã cố gắng hết sức rồi…


trước sau

Mà ở ngoài tháp Giới Ngục, sau khi đám người Cổ Thiên biến mất, Diệp Huyên ngã quắp xuống đất, thân thể của hắn bắt đầu run lên kịch liệt.

Phản phệ!

Lần này là nhiều loại cùng phản phệ, nhất là sau khi dùng tháp Giới Ngục, cơn phản phệ này sẽ càng kinh khủng thêm.

Nhưng Diệp Huyên lại cứng rắn đứng lên, giờ phút này, ngũ quan của hắn đã vặn vẹo không ra hình thù gì.

Diệp Huyên quay đầu liếc nhìn Lê Thiên cách đó không xa, ông ta biến sắc, trong mắt tràn ngập sự kiêng kị và nghiêm túc.

Im lặng một lúc, Lê Thiên nói: "Chúng ta không định làm địch với các hạ".

Diệp Huyên không nói gì, hắn đi đến Cổ Thành cách đó không xa, mà bên trong Cổ Thành vẫn còn rất nhiều cường giả nhà họ Cổ.

Diệp Huyên đi rất chậm, hơn nữa thân thể lại thỉnh thoảng bị co giật, khi hắn đi đến trước cửa thành, hắn ngẩng đầu nhìn về hai con cự long ở trên không trung: "Giết, giết chết tất cả cường giả nhà họ Cổ trong thành này".

Hai con cự long nhìn nhau, sau một chốc, chúng nó đáp xuống đất, tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt đã va vào trong Cổ Thành.

Rầm rầm!

Toàn bộ Cổ Thành như bị động đất quét ngang, từng cơn chấn động, vô số tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên, không chỉ thế, toàn bộ Cổ Thành bắt đầu đổ nát, khói bụi bay đầy trời.

Diệp Huyên tiếp tục đi về phía trước, tuy cơ thể hắn bắt đầu co giật, nhưng hắn vẫn chậm rãi bước đi, mà phương hướng của hắn chính là phủ đệ nhà họ Cổ.

Trong thành, hai con cự long tùy ý phá hoại, không ai ngăn được!

Chẳng mấy chốc, Diệp Huyên đã đến trước phủ đệ nhà họ Cổ, mà trước cửa lớn có một ông già đang đứng, lão mặc áo bào đen rộng thùng thình, râu tóc bạc trắng.

Ông lão nhìn chằm chằm vào Diệp Huyên, đang định nói chuyện thì Diệp Huyên đã lên tiếng trước: "Muội muội ta đâu?"

Ông lão trầm giọng nói: "Diệp Huyên, lần này nhà họ Cổ nhận thua, ta..."

Diệp Huyên đột nhiên gào lên: "Muội muội ta đâu!"

Ông lão chậm rãi nắm chặt tay phải lại: "Diệp Huyên, nếu ngươi bảo hai con cự long kia rút đi, nhà họ Cổ ta sẽ tha cho muội muội ngươi, nếu không..."

Chân phải Diệp Huyên đột nhiên giẫm mạnh xuống.

Ầm!

Đất đai dưới chân hắn lập tức vỡ vụn!

Diệp Huyên ngẩng đầu nhìn về hướng hai con cự long: "Giết, giết cho ông, nhà họ Cổ không giữ lại một ai!"

"Làm càn!"

Cách đó không xa, ông lão áo bào đen gầm lên: "Diệp Huyên, ngươi đừng khinh người quá đáng, ngươi..."

Diệp Huyên nổi giận chỉ vào ông lão áo bào đen: "Ông đây muốn khinh người quá đáng đấy, hôm nay nhà họ Cổ đừng mơ có ai được sống!"

Ông lão áo bào đen còn định nói gì đó thì một con cự long đã vọt tới.

Thấy cảnh này, ông lão áo bào đen biến sắc.

Đối mặt với một con cự long, lão tất nhiên không dám coi thường, lập tức bước về trước một bước, hai tay tung ra, không gian trước mặt lão đột nhiên rung lên, như làn

sóng chập trùng, từng luồng Thiên Địa Chi Lực và Không Gian Chi Lực cường địa không ngừng tuôn ra.

Nhưng nương theo sự công kích của con cự long, hai cỗ lực lượng này nháy mắt vỡ tan, ông lão tóc trắng liên tục thối lùi!

Mà một con cự long khác lập tức đáp xuống từ không trung, trong nháy mắt đã va vào bên trong tòa phủ đệ nhà họ Cổ.

Ầm!

Toàn bộ phủ đệ nhà họ Cổ đổ nát trong nháy mắt, vô số khói bụi bay lên trời.

Một bên khác, ông lão phía sau Lê Thiên khẽ lắc đầu: "Nhà họ Cổ xong đời rồi!"

Lê Thiên nhẹ giọng nói: "Ông cho rằng nhà họ Cổ đơn giản như vậy sao?"

Ông lão nhìn về phía Lê Thiên, Lê Thiên nhìn ông lão áo bào đen ở đằng xa: "Nhà họ Cổ truyền thừa vạn năm, nếu gốc gác chỉ có một chút thì bọn họ đã sớm bị tiêu diệt rồi. Còn nữa, đừng quên một người".

Như nghĩ đến điều gì, ông lão hơi biến sắc: "Người nói là..."

Lê Thiên gật đầu: "Nếu không nhầm, có lẽ cũng sắp xuất hiện rồi".

Ở xa xa, hai con cự long điên cuồng phá hoại, hơn nữa, chúng nó gần như gặp người nào là giết lập tức, trong nháy mắt, toàn bộ phủ đệ nhà họ Cổ và Cổ Thành đều vang lên tiếng kêu than thảm thiết.

Mà đúng lúc này, một cổ uy thế vô hình đột nhiên xuất hiện giữa không trung, theo luồng áp lực này xuất hiện, hai con cự long đột nhiên dừng lại, chúng nó ngẩng đầu nhìn về phía chân trời xa xa, nơi đó có một người đàn ông trung niên đang bay đến.

Người đến chính là gia chủ nhà họ Cổ - Cổ Thiên Hành!

Nhìn thấy người này, hai con cự long bỗng nghiêm túc lại.

Một bên, Lê Thiên nhẹ giọng nói: "Lần này thú vị rồi".

Giữa không trung, Cổ Thiên Hành liếc nhìn hai con cự long, nhẹ giọng nói: "Đúng là cũng được đấy, ngay cả Long tộc cũng ra trận".

Vừa dứt lời, tay phải ông ta xòe ra, một quả cầu nhỏ màu vàng xuất hiện trong lòng bàn tay, sau một chốc, vô số kim quang tự phía chân trời bắn thẳng xuống dưới.

Nhìn thấy những tia kim quang này, hai con cự long hoàn toàn biến sắc, dồn dập rút lui, nhưng vẫn chậm một chút, vô số kim quang kia xuyên thủng toàn thân chúng nó, bỗng chốc, máu tươi bắn tung tóe!

Mà phía dưới, Diệp Huyên đã nằm liệt ở trên đất, giờ phút này đây, hắn thật sự không thể kiên trì thêm được nữa!

Phản phệ!

Vài loại phản phệ cộng lại, có thể chống chịu đến hiện tại, với hắn mà nói, đã là cực hạn rồi!

Giữa không trung, sau khi Cổ Thiên Hành đánh trọng thương hai con cự long, ông ta đi về phía Diệp Huyên.

Trên mặt đất, Diệp Huyên nhẹ giọng nói: "Liên Nhi, ca đã cố hết sức rồi…"

Vừa dứt lời, ý thức của hắn đã dần trở nên mơ hồ...

Mà ở giữa không trung, Cổ Thiên Hành đột nhiên dừng lại, ông ta híp mắt: "Ai!"


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện