Đây là một âm mưu khổng lồ!
Đế Khuyển tuy mới tiếp xúc với Diệp Huyên không lâu nhưng cũng biết tên này bình thường trông thì vô hại chứ trong bụng toàn những thứ xấu xa nên lúc nào cũng mang lòng cảnh giác với hắn.
Tóm lại, đây là một người rất rất xấu!
Ông lão thấy Diệp Huyên chậm rãi đi đến thì bày ra vẻ đề phòng. Theo những gì họ điều tra được, người này rất có thể có liên quan đến sự kiện nhà họ Cổ bị diệt môn, cho dù không tin Diệp Huyên có thể làm được điều đó nhưng cẩn thận chút vẫn hơn.
Nhưng khi hắn đến gần, ông lão khẽ ngây ra: “Ngươi... Khí Biến Cảnh?"
Diệp Huyên thản nhiên gật đầu: “Dùng thuật thần thông lúc đánh nhau nên bị phản phệ, tu vi thụt lùi, có vấn đề gì không?"
Lão trừng mắt: “Ngươi... sao ngươi có thể không sợ gì hết?!"
Hắn thờ ơ đáp: “Sợ thì được gì? Dù sao các người cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua cho ta”.
"Vậy đi thôi”.
Ông lão hừ giọng rồi xoay người đi, để lại một tia thần thức tập trung vào Diệp Huyên.
Hắn không những không chạy trốn mà còn theo sau với vẻ thong thả suốt dọc đường. Độc Cô Huyên vẫn lẳng lặng đi theo một bên. Sau một hồi do dự, con yêu thú nhỏ cũng nhấc chân bám theo.
Nhưng trực giác của ông lão đi đầu bảo rằng có gì đó không đúng lắm. Cứ cách một chốc, lão lại về sau nhìn Diệp Huyên.
Một tên cường giả Bắc Võ Tông đi kế bên bỗng dùng Huyền khí truyền âm đến: “Hay là giải quyết hắn trước?"
Ông lão lắc đầu: “Nếu báu vật ấy không ở trên người hắn, giết rồi chúng ta biết đi đâu mà tìm? Trước tiên cứ mang hắn về tông môn đã, ở đó bản lĩnh cao cường đến đâu cũng chạy đằng trời”.
Đối phương do dự: “Hắn có thể không diệt môn nhà họ Cổ, nhưng nhà họ Độc Cô chắc chắn do hắn ra tay. Tên này thật sự không đơn giản”.
"Dù thế nào đi nữa cứ mang hắn về cho các trưởng lão xử lý đã”.
Ông lão gật gù, nhịp bước nhanh hơn.
Sau lưng họ, Độc Cô Huyên âm thầm truyền âm với Diệp Huyên: “Huyên Nhi, Bắc Võ Tông rất có sức ảnh hưởng ở Thiên Vực, từ địa vị đến thực lực đều hơn nhà họ Cổ. Tình trạng hiện giờ của con...”
Trước câu nói bị bỏ dở của bà, Diệp Huyên chỉ nhẹ giọng đáp: “Trốn tránh