Đệ Nhất Kiếm Thần

Trời không dám che mắt người ấy


trước sau

Diệp Huyên thu hồi tâm tư, không suy nghĩ về vấn đề này nữa, hắn xoay người đi đến trước mặt Đế Khuyển, Đế Khuyển liếc mắt nhìn hắn, không nói gì cả.

Diệp Huyên cười nói: "Tiền bối, hỏi chuyện này nhé, bây giờ Thần tộc không còn nữa, vậy những bảo vật của Thần tộc..."

Đế Khuyển lạnh lùng nói: "Giết chết ý nghĩ đó đi!"

Diệp Huyên không hiểu: "Vì sao?"

Đế Khuyển lạnh nhạt trả lời: "Thần tộc bị diệt, những bảo vật kia tất nhiên đã bị người ta cướp sạch, nhưng mà..."

Diệp Huyên vội vàng hỏi: "Nhưng mà sao?"

Đế Khuyển trầm mặc không nói.

Diệp Huyên nghiêm mặt nói: "Ngươi không muốn Thần tộc lần nữa xuất hiện trên thế gian sao?"

Đế Khuyển nhìn về phía Diệp Huyên, cười khẩy: "Ngươi muốn lừa ta à?"

Diệp Huyên nghiêm túc nói: "Tuy Thần tộc đã bị diệt, nhưng ta tin người Thần tộc chắc chắn không bị diệt sạch, vẫn còn lưu lạc một ít, nếu tụ tập bọn họ lại..."

Đế Khuyển cười khẩy: "Ngươi không có năng lực đó đâu, hơn nữa ngươi cũng không phải là người Thần tộc!"

Diệp Huyên vội vàng nói: "Giản Tự Tại tỷ của ta là người Thần tộc đó!"

Đế Khuyển sửng sốt.

Diệp Huyên lại nói: "Giản Tự Tại tỷ của ta chắc là người Thần tộc thuần chủng đúng không? Hơn nữa có lẽ tỷ ấy còn là con gái của Tộc trưởng Thần tộc các ngươi!"

Đế Khuyển lắc đầu: "Nàng ta không quan tâm Thần tộc!"

Diệp Huyên vội nói: "Ta quan tâm!"

Đế Khuyển nhìn về phía Diệp Huyên, cả giận nói: "Ngươi quan tâm thì có ích chó gì! Ngươi đâu phải nàng ta!"

Diệp Huyên nghiêm túc nói: "Ta là ai? Ta là đệ đệ nàng ấy đó! Nhìn từ góc nào đó thì ta cũng được coi như là một nửa người Thần tộc! Hơn nữa, ngươi nghĩ một chút đi, nếu các ngươi tán thành ta, đồng thời để ta tiến vào Thần tộc, lấy được chút truyền thừa cùng bảo vật gì đấy, tỷ ta dù có oán hận với Thần tộc thì chắc chắn cũng sẽ nể tình ta mà buông bỏ những ân oán ấy, thậm chí còn giúp ta nữa, mà giúp ta thì chính là giúp Thần tộc đó!"

Nghe Diệp Huyên nói thế, Đế Khuyển ngây cả người, chẳng mấy chốc, nó rơi vào trầm tư.

Diệp Huyên vội vã nói: "Ta là sợi dây kết nối Thần tộc và tỷ tỷ ta đó, có ta ở đây, quan hệ của Thần tộc các ngươi và tỷ ta chắc chắn sẽ được hòa hoãn, tất nhiên, điều kiện tiên quyết là các ngươi phải cố gắng đối tốt với ta".

Đế Khuyển liếc nhìn Diệp Huyên: "Người Thần tộc phục nàng ta, nhưng sẽ không phục ngươi!"

Diệp Huyên cười nói: "Cũng được, đã thế thì ta cũng không cần phải làm việc thay tỷ tỷ ta rồi! Chậc, vốn còn muốn khuyên tỷ ấy buông tha cho Thần tộc, vậy Thần tộc nói không chừng lại có thể quật khởi, chậc, thôi quên đi, quên đi!"

Nói xong, hắn xoay người rời đi.

"Chờ đã!', Đế Khuyển đột nhiên nói.

Diệp Huyên dừng bước xoay lại nhìn Đế Khuyển: "Sao?"

Đế Khuyển trầm giọng nói: "Ngươi có thể khuyên nàng ta?"

Diệp Huyên cười nói: "Ngoại trừ ta ra, ngươi cảm thấy có ai có thể khuyên tỷ ấy được không?"

Đế Khuyển im lặng một chốc, sau đó nói: "Thần tộc không ở tinh vực này, mà Thần tộc còn bao nhiêu người tồn tại ta cũng không biết, chờ ngươi xong chuyện nơi đây rồi thì có thể đến Thần tộc một chuyến cùng ta".

Khóe miệng Diệp Huyên hơi cong lên: "Được!"

Đế Khuyển trầm giọng nói: "Nhân loại,

ta biết ngươi coi trọng bảo vật của Thần tộc ta, nếu ngươi thật sự khuyên được nàng ta, ta đồng ý đi theo ngươi, đồng thời thần phục ngươi luôn. Bởi vì chỉ có nàng ta mới có thể chấn hưng Thần tộc, để Thần tộc lần nữa xuất hiện trên thế gian này".

Diệp Huyên cười nói: "Kỳ thât tỷ ấy rời khỏi Thần tộc cũng không phải lỗi của ngươi, cũng không phải lỗi của Thần tộc. Nếu muốn bảo ai sai, thì hẳn là Tộc trưởng các ngươi".

Đế Khuyển lắc đầu: "Thần tộc ta trọng nam khinh nữ..."

Diệp Huyên cười nói: "Bây giờ nếu tỷ ấy bằng lòng trở thành Tộc trưởng Thần tộc các ngươi, các ngươi sẽ ghét bỏ sao?"

Đế Khuyển lắc đầu: "Nàng ta sẽ không trở về làm Tộc trưởng, ta chỉ hy vọng nàng ta đừng hận Thần tộc nữa, nếu như có thể, giúp đỡ tộc nhân một chút là được rồi".

Diệp Huyên nhẹ giọng nói: "Ta sẽ cố hết sức".

Nói xong, hắn xoay người rời đi.

Phía sau, Đế Khuyển đột nhiên nói: "Nhân loại, kỳ thật ngươi cũng được, chí ít, dù người có xấu xa, thì cũng xấu xa thẳng mặt người khác".

Diệp Huyên cười nói: "Cảm ơn đã khen".

Nói xong, hắn ngẩng đầu nơi tận cùng tinh không xa xôi, ở đó có một bức tường thành, nó chặn ngang tinh không, rộng lớn đến mức không thấy điểm cuối, cũng rất cao, chỉ ít phải ngàn trượng, mà ở ngay chính giữa bức tường có một con đường lớn trôi nổi giữa tinh không, con đường rộng ngàn trượng, nối thẳng vào trong thành trì.

Mà ở trên tường thành, chính giữa có ba chữ lớn: Vị Ương Thành.

Hùng vĩ!

Đây là cảm giác đầu tiên của Diệp Huyên.

Tòa Vị Ương Thành trước mắt này là tòa thành lớn nhất hắn từng gặp, nhìn nó, đáy lòng hắn bỗng sinh ra cảm giác con người thật nhỏ bé biết bao.

Bốn phía Vị Ương Thành có vô số thuyền tinh vân bay qua lại, tuy thuyền tinh vân rất nhiều, nhưng đều ngay ngắn rõ ràng, không hề lộn xộn.

Độc Cô Huyên bên cạnh Diệp Huyên nhẹ giọng nói: "Đây là thành trì lớn nhất tinh vực Vị Ương, trong thành này rồng rắn lẫn lộn, đủ loại người".

Diệp Huyên nói: "Không bị rối loạn sao?"

Độc Cô Huyên lắc đầu: "Rối loạn nhỏ thì có, nhưng xưa nay chưa từng thấy đại loạn, cũng không có ai dám gây loạn ở đây, bởi vì nơi này có Cung chủ Vị Ương Cung".

"Cung chủ Vị Ương?"

Diệp Huyên nhìn Độc Cô Huyên: "Rất mạnh ạ?"

Độc Cô Huyên nhẹ nhàng xoa xoa đầu Diệp Huyên, cười nói: "Không phải rất mạnh, mà là vô cùng vô cùng mạnh! Tinh vực Vị Ương này chính là nhờ người đó cưỡng ép mở ra, mà sau khi người đó thành lập tinh vực Vị Ương, lại nam chinh bắc chiến, đánh khắp toàn bộ tinh vực này... Hơn nữa có người nói trời không dám che mắt người ấy, đất không thể chịu bước chân người... Nói chung, ở mặt ngoài, người ấy chính là cường giả số một ở tinh vực Vị Ương chúng ta!"

Diệp Huyên khẽ nhíu mày: "Mặt ngoài ạ?"

Độc Cô Huyên gật đầu: "Còn có hai người có thể đánh ngang người đó..."


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện