Theo giọng nói của Vị Ương Thiên vừa dứt, một tia sáng trắng đột nhiên phóng lên trời từ Táng Thiên trường thành, một khắc sau, ánh sáng trắng kia trực tiếp xé rách không gian, tiến vào hố đen không gian.
Vị Ương Thiên vừa biến mất, Bạch tiên sinh cũng lập tức xuất hiện ở vị trí ban đầu của Diệp Huyên!
Khi thấy Diệp Huyên biến mất, sắc mặt Bạch tiên sinh lập tức lạnh lại!
"Dị vực?", A Quỷ hỏi.
Bạch tiên sinh gật đầu: "Đi thôi!"
Vừa dứt lời, hai tay ông khẽ vung ra, không gian trước mặt lập tức vỡ ra, sau một khắc, hai người cũng biến mất.
Trên tường thành.
Độc Cô Huyên vội vàng tìm Bách Lý Tiên, thấy Độc Cô Huyên, Bách Lý Tiên nhẹ giọng an ủi: "Đừng lo, Cung chủ và Bạch tiên sinh đã đuổi theo rồi".
Sắc mặt Độc Cô Huyên hơi tái lại: "Dị vực?"
Bách Lý Tiên gật đầu.
Độc Cô Huyên chậm rãi siết tay phải lại, sắc mặt lạnh như băng, không biết đang suy nghĩ gì.
Lúc này, Bách Lý Tiên nhìn về phía Độc Cô Huyên: "Ta luôn tò mò".
Độc Cô Huyên nhẹ giọng nói: "Tò mò cái gì?"
Bách Lý Tiên nhìn Độc Cô Huyên: "Ta đã điều tra tất cả tư liệu về Diệp Huyên, nhưng chỉ bắt đầu từ khi hắn được nửa tuổi. Còn nửa tuổi trước đó, tư liệu về cha hắn chỉ có một cái tên, không đúng, chỉ có một chữ: Dương. Đúng không?"
Độc Cô Huyên trầm mặc.
Bách Lý Tiên cười nói: "Mà tất nhiên người nhà họ Diệp lại không biết gì về ông ấy cả, nếu ta đoán không sai, có lẽ ông ấy không phải là người nhà họ Diệp, chỉ là đang tránh né gì đó, hoặc là vì nguyên do nào đấy mà hai người mới đưa huynh muội hắn đến nhà họ Diệp, dù sao nhà họ Diệp nhiều người, lại nhiều nhánh như vậy, tùy ý tạo một thân phận con riêng rất đơn giản, đúng không?" Đọc nhanh nhất ở trang Viet Writer
Độc Cô Huyên nhẹ giọng nói: "Tinh vực Vị Ương này e là không có chuyện gì có thể giấu được Tiên cô nương!"
Bách Lý Tiên lắc đầu: "Chuyện ta không biết có rất nhiều! Giống như phụ thân của Diệp Huyên, cho dù ta đã sử dụng một ít sức mạnh đặc biệt nhưng vẫn không thể nào tra được chút tin tức gì của ông ấy. Mà chữ "Dương" kia cũng chỉ thu được từ phía bà thôi".
Độc Cô Huyên nhìn về phía Bách Lý Tiên, Bách Lý Tiên cười nói: "Năm đó khi bà bị nhà họ Độc Cô bắt lại, chỉ nói một chữ, chính là chữ này".
Bách Lý Tiên im lặng một lúc rồi lại nói: "Phụ thân hắn hẳn cũng không phải người bình thường, đúng không?"
Độc Cô Huyên lắc đầu: "Lúc ta biết chàng, chàng chỉ là một người bình thường".
Bách Lý Tiên nhẹ giọng nói: "Đã hiểu! Bà cũng không biết lai lịch của người ấy".
Độc Cô Huyên quay đầu nhìn về phía chân trời, nhẹ giọng đáp: "Ta bây giờ chỉ mong thằng bé được bình an".
Bách Lý Tiên nói: "Yên tâm, lần này