Đệ Nhất Kiếm Thần

Cứ đánh thôi là được rồi!


trước sau

Khiêu chiến Diệp Huyên!

Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía Diệp Huyên.

Quả thật, sau khi Tiết Bạch Y thảm bại, thế hệ trẻ tuổi ở Táng Thiên trường thành chỉ còn Diệp Huyên và Chu Sinh Sinh đang chiến đấu kia là có thể đứng ra được.

Mà Chu Sinh Sinh vẫn đang quần đấu, hơn nữa lúc trước Chu Sinh Sinh còn xếp hạng dưới cả Tiết Bạch Y, bởi vậy, thế hệ trẻ tuổi ở Táng Thiên trường thành bây giở chỉ còn duy nhất một người là có hi vọng, đó chắc chắn là Diệp Huyên.

Trên tường thành, Liên Vạn Lý đứng cạnh Diệp Huyên bảo: "Để ta!"

Nói xong, nàng ta định nhảy xuống dưới, nhưng lúc này đã bị Diệp Huyên giữ tay lại.

Liên Vạn Lý nhìn Diệp Huyên, Diệp Huyên cười nói: "Người hắn ta tìm là ta, tất nhiên phải là để ta rồi!"

Nói xong, hắn thả người nhảy xuống dưới tường thành, hắn đi đến trước mặt Tiết Bạch Y, sau đó lấy ra một linh quả chữa thương cho y ăn.

Tiết Bạch Y nhìn Diệp Huyên: "Rất mạnh!"

Diệp Huyên gật đầu: "Ta biết!"

Nói xong, hắn xoay người đi đến chỗ Mạc Tà.

Mạc Tà nhìn Diệp Huyên đang bước đến, nhẹ giọng nói: "Trước đây ta cảm thấy Tiết Bạch Y mới là đối thủ của mình, đáng tiếc y lại khiến ta thất vọng, bây giờ, ta hi vọng..."

Nhưng đúng lúc này, Diệp Huyên đột nhiên nói: "Nói nhảm nhiều như vậy làm gì? Cứ đánh thôi là được rồi!"

Vừa dứt lời, hắn đột nhiên cầm kiếm xông về phía Mạc Tà!

Hắn ghét nhất là người nói huyên thuyên trước khi vào cuộc chiến!

Tốc độ của Diệp Huyên cực nhanh, trong nháy mắt đã lao đến trước mặt Mạc Tà, chém xuống một kiếm!

Là một chiêu kiếm cực kì nhanh!

Nhưng Mạc Tà lại không tránh không né, để mặc chiêu kiếm đó của Diệp Huyên chém vào đầu hắn ta.

Ầm!

Chiêu kiếm vừa hạ xuống, hai tay của Diệp Huyên run lên kịch liệt, mà lúc này, nắm đấm của Mạc Tà đột nhiên nện vào bụng của Diệp Huyên, nhưng đúng lúc ấy, có mấy thanh phi kiếm đã chém lên các chỗ hiểm trên thân Mạc Tà.

Ầm!

Diệp Huyên lùi về sau liên tục, lùi thẳng đến dưới chân tường thành.

Mà quanh thân Mạc Tà lại có mấy tia kiếm quang đan chéo chồng chất lên nhau, một lát sau, trên người hắn ta chỉ xuất hiện mấy vệt kiếm chém!

Thấy cảnh này, sắc mặt mọi người trên tường thành lập tức trầm xuống.

Pháp thân Thiên Địa này vốn là sự tồn tại vô địch!

Trên không, ông lão lưng còng đứng đối diện Vị Ương Thiên cười nói: "Kiếm tu? Mấy năm gần đây, tinh vực Vị Ương ngoại trừ vị Kiếm chủ Thương giới kia ra, hình như chưa từng xuất hiện thêm một kiếm tu nào xuất chúng cả".

Nói xong, lão ta nhìn về phía Vị Ương Thiên: "Cung chủ Vị Ương, ngươi nói xem, kiếm tu dưới kia có thể kiên trì được bao lâu?"

Vị Ương Thiên vô cảm, ánh mắt của nàng ta vẫn dán vào Diệp Huyên ở phía dưới, không biết đang suy nghĩ gì.

Phía dưới, Diệp Huyên lau máu tươi bên khóe miệng, cười khẽ.

Hắn có chút thích cảm giác này rồi!

Cảm giác chiến đấu và điên cuồng!

Lúc ở Thanh Thành, hắn cứ tiếp tục sống sót hết lần này đến lần khác là nhờ

vào đâu?

Nhờ vào tàn nhẫn và điên cuồng!

Song phương giao thủ, yếu tố quyết định sinh tử có rất nhiều. Mà quan trọng nhất chính là phải xem ngươi có đủ tàn nhẫn hay không, có đủ điên cuồng hay không!

Diệp Huyên nhấc kiếm lên rồi đột nhiên biến mất tại chỗ!

Một tia kiếm quang chợt lóe lên giữa trận.

Mà khoảnh khắc khi Diệp Huyên biến mất đó, Mạc Tà chậm rãi khép hai mắt lại, một khắc sau, tay phải hắn ta đột nhiên vươn về trước rồi nắm lại, trực tiếp nắm lấy một tia kiếm quang! Sau đó hắn khẽ dùng sức!

Ầm!

Kiếm quang vỡ nát!

Nhưng đúng lúc này, linh hồn Diệp Huyên đột nhiên tách khỏi cơ thể, một khắc sau, một chiêu kiếm của Diệp Huyên đã đâm vào ngực Mạc Tà.

Kiếm đâm vào trước ngực Mạc Tà như đâm vào tấm thép cứng, toàn bộ cánh tay phải của Diệp Huyên lập tức tê rần.

Mạc Tà đang định ra tay thì đột nhiên biến sắc, hắn ta né ra sau, vừa ngửa ra sau thì linh hồn hắn ta bỗng nhiên lại bị tách khỏi cơ thể! Nhưng chẳng mấy chốc, linh hồn đã về lại thân thể hắn ta, cùng lúc đó, hắn ta phải thối lùi về sau hơn trăm trượng, kéo dài khoảng cách với Diệp Huyên!

Mạc Tà nhìn Diệp Huyên ở phía xa: "Kiếm kỹ này của ngươi... rất quỷ dị!"

Ở phía xa, Diệp Huyên trầm mặc.

Nhất Kiếm Định Hồn!

Diệp Huyên không sử dụng kiếm Trấn Hồn, mà lại dùng kiếm kỹ Nhất Kiếm Định Hồn!

Mạc Tà tu luyện ra pháp thân Thiên Địa, thân thể về cơ bản là vô địch, mà Diệp Huyên thì không tin đến cả linh hồn mà hắn ta cũng vô địch!

Chiêu kiếm này hắn vốn định dùng để khống chế hồn phách của đối phương, nhưng hắn không ngờ tốc độ phản ứng của Mạc Tà lại nhanh đến vậy, Mạc Tà lập tức tách linh hồn khỏi thân thể, khiến hắn tung hụt một chiêu!

Giữa không trung, ông lão lưng còng đối diện Vị Ương Thiên khẽ nhíu mày lại: "Kiếm kỹ này..."

Vị Ương Thiên nhìn về phía lão ta, lạnh nhạt nói: "Chuyện gì cũng có thể cả, đúng không?"

Ông lão lưng còn cười nói: "Thật sao? Vậy chúng ta mỏi mắt mong chờ!"

Nói xong, lão nhìn xuống chỗ Diệp Huyên và Mạc Tà.

Bên dưới, Mạc Tà bắt đầu đi đến nơi Diệp Huyên đứng, tay phải hắn ta chắp sau lưng, nắm chặt lại.

Một luồng khí thế đột nhiên xuất hiện, mà cỗ thế này lại bạo phát như núi lửa vạn năm phun trào vậy, vừa xuất hiện đã khiến không gian bốn phía phải chập trùng gợn sóng.

Mà nương theo mỗi bước đi của Mạc Tà, cỗ thế ấy lại mạnh thêm một phần.

"Thiên Địa Chi Thế!"

Trên không, Bạch tiên sinh đột nhiên khẽ nói. Vẻ mặt của ông càng lúc càng nghiêm nghị.

Thiên Địa Chi Thế!


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện