Xung quanh hoàn toàn tĩnh lặng.
Diệp Huyên cầm kiếm Liên Tú trong tay, đứng ở trước mặt mấy người Lăng Hàn. Kiếm Liên Tú trong tay hắn tỏa ra kiếm mang lạnh lẽo.
Bộc lộ rõ sự sắc bén!
Diệp Huyên và kiếm trong tay hắn mang đến cảm giác này cho mọi người, dường như hắn có thể đâm thủng cả bầu trời vậy.
Ở bên phải cách Diệp Huyên không xa chính là Lục Bán Trang, hai mắt Lục Bán Trang khép hờ lại, giống như một nhà sư già đang thiền vậy…
Thật ra nàng ta đang cảm thấy buồn ngủ, muốn ngủ một giấc!
Ở một nơi khác, Khương Cửu và các binh sĩ đang đứng trên tường thành, Khương Cửu đang mặc một bộ giáp bạc, nàng ấy nhìn về phía Diệp Huyên ở bên dưới, sau đó nàng ấy đột nhiên bật cười.
Một nụ cười vô cùng xinh đẹp, quyến rũ!
Ở ngoài thành, dưới ánh trăng yếu ớt, mọi người chỉ có thể quan sát thấy những bóng người mờ mờ, có thể nói đây chính là cơ hội ra tay tốt nhất của đám sát thủ.
Trong hoàn cảnh này, bọn chúng như hổ mọc thêm cánh!
Nhưng ở dưới tường thành lại vô cùng tĩnh lặng, không có bất kỳ ai ra tay cả.
Chuyện này quá mức khác thường!
Theo lý mà nói khi mấy người Lăng Hàn đột phá thì Diệp Huyên và binh sĩ Khương Quốc phải cẩn thận từng chút một, nhưng hiện giờ Diệp Huyên cho mấy người Lăng Hàn đi ra ngoài thành, đột phá một cách công khai, hơn nữa còn không có bất kỳ bih sĩ nào ra phòng thủ giúp, chuyện này rất khác thường.
Chắc chắn có chuyện gì đó!
Trong thời gian này, một vài tên sát thủ ẩn mình ở quanh đó cũng không ra tay.
Cứ như vậy, thời gian dần trôi qua từng chút một.
Dưới ánh trăng, nhóm người Lăng Hàn không chút kiêng kỵ xung kích Thần Hợp Cảnh, bọn họ không hề sợ hãi chút nào cả.
Bởi vì bọn họ tin tưởng vào Diệp Huyên và Lục Bán Trang!
Tay phải của Diệp Huyên vung vẩy kiếm Liên Tú, kiếm Liên Tú lập tức tỏa ra từng luồng kiếm quang sáng chói. Hắn nhìn bốn phía xung quanh, một số người âm thầm ẩn nấp đi, những người này không dám tiến tới quá gần. Hiển nhiên sau khi hắn chém chết một tên Đạo Binh Thế giới ngầm, đám sát thủ này vẫn kiêng kỵ hắn vài phần!
Lúc này Diệp Huyên đột nhiên đi tới bên cạnh Lục Bán Trang, cho dù Lục Bán Trang đứng thẳng tắp nhưng đầu lại hơi cúi xuống, thỉnh thoảng còn có tiếng lẩm bẩm…
Mặt Diệp Huyên đen lại, hắn khẽ kéo góc áo của Lục Bán Trang: “Đừng ngủ nữa, nghiêm túc đi nào!”
Lục Bán Trang chép chép miệng, không thèm để ý tới Diệp Huyên, vẫn ngủ say như trước.
Diệp Huyên cạn lời luôn, sao cô nàng này lại chẳng đáng tin chút nào vậy!
Diệp Huyên không còn cách nào khác, đi sang một bên, dường như là quá nhàm chán nên hắn lại bắt đầu luyện kiếm!
Chiêu thức của hắn vô cùng đơn giản, chỉ là đâm, vẩy, chém, gọt… Trong tay hắn, những chiêu kiếm phổ thông này đã được lột xác.
Hiện giờ hắn là Tông Sư Kiểm Đạo, có hiểu biết riêng của bản thân đối với kiếm.
Đặc biệt là đối với Nhất Kiếm Định Sinh Tử!
Nhất Kiếm Định Sinh Tử là một loại tín niệm kiếm đạo!
Một kiếm này của ta muốn giết chết ngươi!
Bá đạo đến mức nào cơ chứ?
Một vị kiếm tu như vậy tự tin tới mức nào?
Nói trắng ra thì chính là vô cùng tự tin!
Nếu như một vị kiếm tu không đủ tự tin vào bản thân mình thì đánh ra chiêu kiếm này sẽ vô cùng yếu ớt, không hề có lực sát thương. Thật ra tự tin cũng là một loại kiếm đạo, cũng có thể nói đó là một bộ phận của kiếm đạo!
Vừa nghĩ tới đây, Diệp Huyên đột nhiên cảm thấy toàn thân thả lỏng, kiếm Liên Tú trong tay hắn bắt đầu chấn động liên hồi, sau đó bay ra khỏi tay hắn, phóng lên trời cao!
Tất cả những người có mặt đều nhìn về phía kiếm Liên Tú!
Kiếm Liên Tú mang theo một luồng kiếm quang không ngừng bay tới bay lui trên bầu trời!
Kiếm hiểu ý người!
Diệp Huyên không hề có suy nghĩ gì vẫn có thể tác động tới kiếm Liên Tú của hắn.
Kiếm tu!
Trên tường thành, khi mọi người nhìn về phía kiếm Liên Tú đều cảm thấy hưng phấn vô cùng!
Đây là kiếm tu của Khương Quốc!
Trong ánh mắt Khương Cửu cũng lóe lên một tia sáng khác thường.
Đúng lúc này, Diệp Huyên ở phía xa đột nhiên mở lòng bàn tay ra, kiếm Liên Tú ở trung không trung lao xuống thẳng tắp, tốc độ nhanh như một tia chớp, sau đó vững