Đệ Nhất Kiếm Thần

Long Hồn và long lực!


trước sau

Long Hồn và long lực!





Khí tức quanh Diệp Huyên lập tức tăng vọt.





Không những thế, hắn còn thôi thúc cả sức mạnh thứ ba - Ma Kha lực.








Trước đó hắn muốn thử xem giới hạn của mình đến đâu nên không sử dụng ba con át chủ bài này, nhưng lúc này đối thủ thật sự muốn lấy mạng hắn rồi, còn giấu bài nữa thì đồng nghĩa với chịu chết.





Thấy khí tức trên người Diệp Huyên tăng lên vùn vụt, lão già khẽ nhíu mày, thanh kiếm trong tay bắn ra còn nhanh hơn tia chớp.





Diệp Huyên cũng đâm kiếm tới.





Ruỳnh!






VietWriter



Kiếm của lão già bị kiếm của hắn đỡ lấy, mà bản thân hắn chỉ lùi lại chưa đến một trượng





Chân mày lão già nhíu lại càng sâu, lại giơ kiếm lên.





Choang!





Hai thanh phi kiếm bổ xuống thanh kiếm trong tay, lão già lùi lại mấy bước, lập tức lại có những thanh phi kiếm khác chém tới.





Lão cau mày, vung ra một đường kiếm.





Rầm!



Một quầng kiếm quang chói lòa bùng nổ như núi lửa, thiêu sạch những thanh phi kiếm đang toan bay đến.


Bỗng nhiên, lão già biến sắc khi nhận ra chiêu thức của Diệp Huyên không nhằm vào lão nữa mà đang nhằm vào trận pháp, sau khi chém nó nát vụn thì lập tức tháo chạy ra xa nghìn trượng.





Diệp Huyên tất nhiên là phải chạy rồi. Hắn không dám chắc có thể giết lão già, cứ dây dưa với lão không phải ý kiến hay.





Thấy hắn phá vỡ trận pháp, lão già không đuổi theo mà lại ẩn thân.





Dù sao Kiếm Tông không muốn để người ngoài hay tin nên lão đến đây để giết hắn trong âm thầm.





Một khi trận pháp bị phá, người ngoài nhất định sẽ để ý nếu lão còn tiếp tục ra tay. Khi ấy cho dù có thể đoạt mạng Diệp Huyên, lấy đi báu vật, Kiếm Tông cũng sẽ trở thành đối tượng bị chỉ trích.





Động tĩnh Diệp Huyên tạo ra khi chạy trốn không hề nhỏ, chẳng mấy chốc đã có vô số cường giả âm thầm chạy đến.





Ở nơi hắn và lão già giao chiến, một giọng nói vang lên: “Đã có người ra tay trước. Dùng toàn lực truy tìm Diệp Huyên, đừng để kẻ khác nẫng tay trên!"





Không gian run lên từng đợt...





Diệp Huyên dùng khí Hỗn Độn để che giấu bản thân nhưng vẫn không quá yên tâm. Sau khi chạy vào sâu trong lòng một ngọn núi, tinh thần hắn chìm vào cơ thể, hỏi: “Tiền bối, có cách nào để ẩn thân mà ngay cả cường giả Đạo Cảnh cũng không thể phát hiện được không?"





Một chốc sau, giọng nói từ tầng sáu vang lên: “Thứ khí này trên người ngươi là đủ rồi”.





Nhưng hắn lắc đầu: “Trước kia ta đã bị phát hiện”.





"Đó là vì ngươi chưa vận dụng nó hoàn toàn”, đối phương nói.





Diệp Huyên vội vã thốt lên: “Xin tiền bối chỉ dạy!"





Đại thần lên tiếng: “Khống chế khí, dùng nó bao trùm lấy toàn thân, hòa cùng một thể với nó”.





Diệp Huyên nhanh chóng làm theo. Khí hỗn độn bao bọc lấy cả người hắn, nhưng chỉ chốc lát sau, hắn phát hiện cơ thể mình đang trở nên lúc ẩn lúc hiện.



Hắn khó hiểu hỏi: “Tiền bối, đây là?"


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện