Diệp Huyên nhìn An Lan Tú, hắn hít sâu một hơi rồi nói: “Tiểu An, lần đầu tiên ta nhìn thấy nàng thì đã có ý với nàng rồi! À không phải, là thiện cảm! Lần đầu tiên nhìn thấy nàng, ta đã có thiện cảm với nàng! Sau này lại không biết từ bao giờ mà tận sâu trong đáy lòng ta đã có thêm một bóng hình, người đó chính là nàng. Sau khi nàng đi, mỗi ngày ta đều nhớ nàng ít cũng đến ba lần, cảm giác đó… Giống như chuột nhớ gạo vậy, ngày ngày đêm đêm, từng thời từng khắc đều giày vò…”
Võ Vấn đứng bên kia lắc đầu: “Lão phu nghe không nổi nữa rồi!”
Nói xong, ông ta xoay người rời đi.
Hách Liên Thiên: “…”
Cách đó không xa, Diệp Huyên tiếp tục nói: “Vừa lúc nãy, có người nói với ta rằng ta có thể sẽ mất đi nàng mãi mãi! Nàng có biết lúc đó, ta có cảm giác gì không? Hoảng sợ! Lần đầu tiên, ta có cảm giác sợ hãi! Nếu như mất đi nàng thì kiếm đạo còn có ý nghĩa gì nữa? Sinh mạng còn có ý nghĩa gì nữa? Đời người, không chỉ nên có mỗi kiếm đạo, ta còn muốn có nàng…”
VietWriter
Hách Liên Thiên ở gần đó khẽ lắc đầu: “Người trẻ tuổi bây giờ…”
Nói rồi ông ta cũng xoay người rời đi.
Diệp Huyên vẫn còn muốn nói gì đó, lúc này đột nhiên An Lan Tú mở mắt ra, gương mặt nàng khẽ ửng hồng.
Diệp