Đệ Nhất Kiếm Thần

Ông ta vẫn còn chút không cam lòng!


trước sau

Tinh vực Thần Võ, Thần Võ Thành, Võ Viện.





Hai người đàn ông áo xanh đột nhiên rời đi, khiến mọi người ở đây có hơi mờ mịt.





Vậy là đi rồi?








Mà lúc này, bầu không khí xung quanh cũng khá lúng túng!





Rõ ràng quan hệ của tổ sư Kiếm Tông và tổ sư Võ Viện không hề bình thường!





Lúng túng nhất là phía Kiếm Tông, bọn họ không ngờ rằng sau khi mời tổ sư ra thì tình hình lại biến thành thế này.





Đồng minh của mình lại bị tổ sư của mình giết sạch...





Vậy là lại có thêm một kẻ địch!






VietWriter



Cho dù thế nào đi nữa, Kiếm Tông bây giờ có thể nói là chịu trăm thiệt!





Không chỉ tổn thất nhiều kiếm tu Đạo Cảnh như vậy, mà còn bị tổ sư của mình chỉ trích, hơn nữa tổ sư còn chém giết tất cả cường giả Đạo Cảnh là đồng minh của mình, cái nồi này chắc chắn sẽ ụp lên đầu Kiếm Tông!





Vừa nghĩ đến đó, Mục Phong Trần đã muốn tự tử quách cho rồi.





Lần này Kiếm Tông lỗ vốn, thua hết!





Mục Phong Trần đột nhiên nói: "Đi thôi!"





Lý Huyền Phong ở bên hỏi: "Cứ đi như vậy?"





Ông ta vẫn còn chút không cam lòng!





Mục Phong Trần quay đầu nhìn về phía Lý Huyền Phong: "Ngươi còn muốn như nào nữa? Muốn làm gì nữa?"


Câu cuối gần như là gào lên.


Kiếm Tông rơi vào tình cảnh bây giờ, không thể không kể đến công của Lý Huyền Phong! Mà nếu đối phương không phải là cháu ruột của mình, ông ta đã sớm kết liễu Lý Huyền Phong rồi!





Chính hành vi ngu xuẩn của Lý Huyền Phong đã đẩy Kiếm Tông vào tình cảnh vạn kiếp bất phục như bây giờ!





Mà lúc này đây, Lý Huyền Phong vẫn không chịu bỏ cuộc!





Lý Huyền Phong còn định nói gì đó, Mục Phong Trần đã cả giận quát: "Ngươi tự nhìn đi, bây giờ chúng ta lấy cái gì để liều? Lấy cái gì? Lấy đầu của ngươi sao?"





Kiếm Tông bây giờ tổn thất nặng nề, hơn nữa đồng minh đã bị chém giết sạch, Kiếm Tông

hiện tại căn bản không thể liều một phen với Võ Viện được!





Hơn nữa, bên ngoài còn có đám người lão Nhạc!





Hiện tại không còn đồng minh, một khi đám người đó kéo nhau trở về, thứ chờ đợi Kiếm Tông chính là diệt vong!





Sắc mặt Lý Huyền Phong cực kỳ khó coi, nhưng một lát sau, ông ta đã khôi phục vẻ bình tĩnh: "Gia gia giáo huấn chí phải, là do tôn nhi ngu xuẩn".





Mục Phong Trần lạnh lùng liếc mắt nhìn Lý Huyền Phong: "Đi!"





Lý Huyền Phong nhìn Diệp Huyên ở cách đó không xa, vẻ mặt ông ta bình tĩnh, không có sát ý, cũng không có phẫn nộ, chỉ có bình tĩnh!





Diệp Huyên trầm mặc.





Lý Huyền Phong không nói gì, chỉ xoay người rời đi cùng đám cường giả Kiếm Tông.





Người của Võ Viện cũng không cản!





Bởi vì bây giờ bọn họ mà cản thì chẳng khác nào muốn cá chết lưới rách với Kiếm Tông. Những cường giả Đạo Cảnh Kiếm Tông trước mắt này một khi đã liều, thì chắc chắc sẽ thành một kích chí mạng mang tính hủy diệt với Võ Viện. Có thể nói, Võ Viện thắng, nhưng chắc chắn là thắng thảm!





Võ Vấn không muốn làm vậy!





Hơn nữa, Võ Viện hiện tại cũng không cần thiết phải làm vậy!



Kiếm Tông bây giờ là con chuột đáng chết, vô số thế lực sẽ nhắm vào họ, Võ Viện chỉ cần chờ, chờ những thế lực kia từ từ làm chết Kiếm Tông là được!


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện