Mà sự xuất hiện của những người này cũng khiến hắn biết rằng, tuy đám người lão Nhạc tin tháp Giới Ngục không ở trên người hắn, nhưng vẫn có người không tin như vậy!
Nói chung, hắn không muốn ngồi đợi chết!
Sau khi tạm biệt với nhóm ngươi An Lan Tú, Diệp Huyên rời khỏi Thần Võ Thành, hắn tìm đến đám người lão Nhạc.
Lão Nhạc nhìn Diệp Huyên, không nói gì.
Diệp Huyên nhìn đám người lão Nhạc một lát rồi nói: "Chư vị, các ngươi muốn rời đi luôn, hay là tiêu diệt Kiếm Tông, đoat lấy bảo vật kia?"
Lão Nhạc lạnh lùng nói: "Ngươi đoán xem?"
VietWriter
Diệp Huyên đáp: "Nếu là vế sau, vậy thì lúc này Kiếm Tông đang suy yếu, chính là cơ hội tốt nhất của chúng ta".
Lão Nhạc trầm mặc, hiển nhiên cũng đang đắn đo!
Diệp Huyên khẽ lắc đầu nở nụ cười, sau đó xoay người rời đi.
Nhưng đúng lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên ở bên cạnh: "Diệp công tử đang thất vọng về chúng ta sao?"
Diệp Huyên dừng bước lại, hắn xoay người nhìn xem, không gian cách đó không xa đột nhiên nứt ra, sau đó, một cô gái bước ra.
Cô gái khoảng chừng hai mươi tuổi, mặc một chiếc vày dài màu mực, tóc xõa ngang vai, trong tay cầm một chiếc quạt xếp màu đen.
Phía sau cô gái có hai ông lão, một người mặc áo bào trắng, người còn lại thì mang áo bào đen!
Nhìn thấy cô gái này, sắc mặt đám người Dạ Lan lập tức thay đổi, bọn họ vội vàng đi đến trước mặt cô gái rồi cung kính thi lễ: "Tam tiểu thư!"