Mặt ai dày hơn?
Diệp Huyên hắn sợ ai!
Chưa từng có đối thủ!
Cách đó không xa, cô gái áo xanh cũng ngẩn người, hiển nhiên nàng ta không ngờ Diệp Huyên sẽ trả lời như vậy. Sau giây lát, nàng ta bỗng nhiên bước đến trước mặt Diệp Huyên, ngón trỏ nhẹ nhàng nâng cằm Diệp Huyên lên, nàng ta nở nụ cười quyến rũ: “Tư thế gì cũng biết? Thật ư?”
Hiển nhiên là nàng ta không muốn chịu thua!
Diệp Huyên nhìn sang Lục Bán Trang, nàng ta hờ hững nói: “Các ngươi chơi đi, ta nhìn thôi”.
Diệp Huyên: “...”
Lúc này, cô gái áo xanh chớp mắt: “Nếu không thì chúng ta chơi chung?”
Diệp Huyên lắc đầu, cô gái này thật sự quá mạnh!
Hắn không tiếp tục cãi nhau vớ vẩn với cô gái áo xanh nữa mà khoanh chân ngồi xuống, sau đó nuốt một viên đan Kim Sang.
Chữa thương!
Trận chiến ác liệt trước đó không chỉ khiến hắn kiệt sức, mà trên người còn bị thương khắp nơi, đặc biệt là cánh tay đến giờ vẫn còn hơi tê!
Việc khẩn cấp cần làm bây giờ là chữa thương!
Bởi vì hắn không biết học viện Thương Mộc và Thế giới ngầm sẽ bắt đầu đợt tấn công tiếp theo vào lúc nào!
Lục Bán Trang ở bên cạnh đột nhiên ngồi xuống đất, sau đó nàng ta dựa vào tảng đá rồi bắt đầu ngủ...
Ngủ!
Thật ra nàng ta không bị thương gì cả, vì lúc đánh nhau với người đàn ông trung niên trước đó, người đàn ông trung niên chỉ giữ chân nàng ta, do đó hai người không đấu một sống hai chết. Nàng ta cũng muốn làm thế, nhưng người đàn ông trung niên hoàn toàn không cho nàng ta cơ hội, y chỉ liên tục né tránh, nhưng nếu nàng ta muốn đi, người đàn ông trung niên sẽ đuổi theo...
Nàng ta không bị thương, chỉ mệt mỏi nên muốn ngủ một giấc.
Cô gái áo xanh nhìn Lục Bán Trang rồi khẽ lắc đầu, nhẹ giọng bảo: “Đang yên đang lành không chịu làm đại tiểu thư nhà họ Lục, nhất quyết phải ra ngoài chịu khổ, có điều cũng tốt, ngươi bây giờ mạnh hơn trước đây rất nhiều đấy!”
Nói xong, nàng ta cũng ngồi xuống, sau đó dựa vào người Lục Bán Trang.
Một bên khác, Lăng Diệu đang ngồi khoanh chân dưới đất, hai mắt khép hờ, nhập định để điều chỉnh hơi thở.
Mà phía sau họ, hơi thở của đám người Lăng Hàn càng lúc càng mạnh...
Trong thành.
Sau khi Khương Cửu vào thành, nàng ấy lập tức trở lại lều trại của mình, ngay sau đó một ông lão lặng lẽ xuất hiện.
Ông lão thi lễ với Khương Cửu: “Vốn dĩ Vinh Quốc và Sở Quốc muốn rút quân, nhưng không hiểu sao họ lại đột nhiên không rút nữa. Đội quân của hai nước đang đóng quân ở nơi cách biên giới Khương Quốc chúng ta không xa, cũng không ra tay!”
Khương Cửu nhắm mắt lại: “Đế Quốc Đại Vân đã ra tay”.
Ông lão gật đầu: “Quốc chủ cũng suy đoán như thế, mặc dù Đế Quốc Đại Vân cách Khương Quốc ta rất xa, nhưng nếu họ thật sự muốn ra tay với Khương Quốc ta thì sợ là...”
Nói tới đây, ông ta nhìn Khương Cửu rồi không nói gì nữa.
Khương Cửu ngồi trên ghế, trong mắt có chút ưu sầu.
Đế Quốc Đại Vân!
Đế Quốc lớn nhất vùng Thanh Châu!
Nếu Đế Quốc Đại Vân thật sự ra tay với Khương Quốc, số phận của Khương Quốc...
Ninh Quốc.
Trong một đại điện nào đó ở hoàng cung, Thác Bạt Ngạn mặc áo khoác lông rộng thùng thình ngồi dựa trên ngai vàng, trước mặt nàng ta là một chồng tấu chương.
Lúc này, một bóng người đột nhiên bay vào trong đại điện, sau đó bay tới góc tối trong điện.
Thác Bạt Ngạn liếc nhìn góc tối: “Sao rồi?”
Bóng người đáp: “Bẩm bệ hạ, Đường Quốc đã thua trận, hiện tại Khương Quốc đã giam giữ Quốc chủ Đường Mộc và Đại nguyên soái Bùi Khiếu Hổ của Đường Quốc, có