*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Phừng phừng!
Hai bàn tay đột nhiên bắt đầu cháy rực lên, một giây sau, tay phải hắn ta siết chặt thành nắm đấm, sau đó, hắn bước một bước về phía trước, đấm ra một quyền.
Cú đấm này đánh thẳng lên trường thương trong tay Lý Mộc Lâm.
Ầm!
Sóng lửa nháy mắt nhấn chìm trường thương, Lý Mộc Lâm vung thương về phía trước, thương mang rung động xuất hiện.
Oành!
Hai người lập tức lùi về sau! Nhưng một giây sau, hai người lại xông lên một lần nữa!
Diệp Huyên ở bên cạnh nhìn ba người một cái, sau đó hắn ngẩng đầu nhìn về bóng tối xa xa.
Ba người họ đều đã bị giữ chân!
Đối thủ của mình là ai?
Không cần đợi lâu.
Trong bóng tối xa xa, một người đàn ông đột nhiên xuất hiện, người đàn ông mặc áo bông màu xanh mực, tóc vén lên bằng một cây trâm ngọc, đôi mắt trong veo mà bình tĩnh, không có chút gợn sóng. Trên cánh tay phải của gã ta có một con rắn nhỏ màu đó quấn lên, con rắn nhỏ chỉ to bằng một ngón trỏ, ánh mắt lạnh lẽo khiến người ta không rét mà run!
Người đàn ông đi tới chỗ cách Diệp Huyên mấy trượng, ông ta nhìn thẳng vào Diệp Huyên, không nói nhiều một câu, chân phải giậm nhẹ xuống đất.
Rắc!
Mặt đất trước mặt Diệp Huyên và người đàn ông nứt ra, sau đó, một sức mạnh cường đại chấn động xuất hiện từ trong lòng đất.
Nguồn sức mạnh này ép thẳng về phía Diệp Huyên!
Vẻ mặt Diệp Huyên không chút cảm xúc, hắn hơi nghiêng người, sau đó vung tay trái đấm ra một quyền!
Ầm!
Hai nguồn sức mạnh vừa mới tiếp xúc đã nổ tung, Diệp Huyên liên tục lùi về sau, nhưng người đàn ông kia đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn, tay phải giơ lên chỉ vào cổ họng Diệp Huyên.
Một cái chỉ rất bình thường, không có huyền khí chấn động gì!
Ngón tay vừa chỉ tới, một thanh kiếm đã đâm qua!
Kiếm Liên Tú!
Nhưng người đàn ông lại không tránh không né, ngón tay chỉ thẳng lên mũi kiếm.
Ầm!
Kiếm Liên Tú run lên dữ dội, Diệp Huyên lập tức lùi xa mười trượng! Hắn vừa mới dừng lại, người đàn ông mở năm ngón tay, một giây sau, gã ta vung lên với Diệp Huyên từ xa.
Không gian trước mặt Diệp Huyên run lên!
Ầm!
Diệp Huyên như bị trúng một đòn nặng, lại lùi thêm mười mấy trượng, hắn dừng lại, khóe miệng có máu tươi chảy ra, sau đó, một tàn ảnh đã xuất hiện trước mặt hắn!
Chính là người đàn ông kia!
Lúc này, Diệp Huyên mở hai mắt ra.
Xoẹt xoẹt!
Hai tia kiếm quang bắn nhanh ra từ trong hốc mắt của hắn.
Ầm ầm!
Sau hai tiếng nổ, người đàn ông quay lại vị trí ban đầu của mình, gã ta nhìn tay phải của mình, lòng bàn tay phải có hai vết thương.
Gã ta ngẩng đầu nhìn Diệp Huyên: “Lấy kiếm làm mắt, lần đầu tiên thấy!”
Diệp Huyên vặn cổ: