*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nói đoạn, nàng ta nhìn về phía những phù văn trên bầu trời kia, khẽ nói: “Đây là một ảo trận, bọn họ bước vào nơi này, thì chẳng khác nào bước vào trong ảo trận, bằng cách này, liền có thể kéo dài thêm cho chúng ta một chút thời gian!”
Diệp Huyên gật đầu: “Hiện giờ cô cần linh khí sao?”
A Mục khẽ gật đầu: “Truyền linh khí cho ta, ta cần duy trì để bày trận!”
Diệp Huyên bước đến bên cạnh A Mục, tay phải hắn đặt lên vai A Mục, một luồng linh khí tinh khiết thuần túy truyền vào trong cơ thể A Mục.
A Mục lại một lần nữa bày trận.
Trên đường đi, A Mục đã bày ra vô số ảo trận, nhưng sau một thời gian bày trận, tinh hạm mà bọn họ đang cưỡi trên đó đã bắt đầu bốc cháy, cùng lúc đó, trên bầu trời đầy sao phía sau bọn họ, đã truyền đến chấn động của một luồng sức mạnh to lớn.
Trên tinh hạm, Diệp Huyên đang cầm kiếm, nhìn bầu trời đầy sao kia, lúc này, những phù văn của đại trận mà A Mục đã bày ra đang nhanh chóng biến mất.
Ở phía xa, mặt cô gái một chân không cảm xúc, vẫn đang điều khiển tinh hạm tiếp tục bay.
Vẻ mặt A Mục bình tĩnh, khi thì chau mày, không biết đang nghĩ gì.
Bất luận thế nào, Diệp Huyên hắn đã chuẩn bị sẵn sàng cho trận chiến đầu tiên.
A Mục đột nhiên quay đầu lại nhìn về phía cô gái một chân: “Cô nương, còn bao lâu nữa thì tới?”
Cô gái một chân liếc nhìn về phía xa: “Nếu các ngươi không nghĩ cách ngăn bọn họ lại, chúng ta nhất định sẽ không thể đến được đó!”
A Mục trầm mặc.
Chính vào lúc này, Diệp Huyên đột nhiên nói: “Cứ dừng ở đây đi vậy!”
Cô gái một chân và A Mục nhìn về phía Diệp Huyên, Diệp Huyên thì nhìn về phía cô gái một chân, cười nói: “Cô nương, cứ tiễn chúng ta tới đây được rồi!”
Cô gái một chân nhìn Diệp Huyên: “Ngươi chắc chứ?”
Diệp Huyên gật đầu, sau đó chỉ về phía bên phải: “Cô lái tinh hạm đi hướng này đi!”
Hai mắt cô gái một chân khẽ híp lại: “Ngươi muốn ta dụ địch?”
Diệp Huyên bấm đốt ngón tay, năm mươi sợi khí tím tinh khiết thuần túy rơi xuống trước mặt cô gái một chân.
Cô gái một chân liếc nhìn năm mươi sợi khí tím một cái, không nói gì.
Diệp Huyên nói: “Đây là để cảm tạ ân tình cô nương đã đưa tiễn!”
Nói xong, hắn lại bấm đốt ngón tay, một trăm sợi khí tím rơi xuống trước mặt cô gái một chân: “Cô nương, ta không biết thực lực của cô rốt cuộc mạnh bao nhiêu, nhưng ta biết, ba kẻ đó chắc chắn giết không nổi cô. Hơn nữa, mục đích của bọn chúng không phải là cô, vì vậy, lúc bọn chúng phát hiện ra bọn ta không còn ở trên tinh hạm, bọn chúng nhất định sẽ không ra tay với cô”.
Cô gái một chân hất tay phải, một trăm năm mươi sợi khí tím đã bị nàng ta thu lại.
Diệp Huyên chắp tay làm lễ: “Đa tạ!”
Nói xong, hắn dẫn theo A Mục biến mất tại chỗ.
Cô gái một chân nhìn về nơi xa thẳm trên bầu trời đầy sao, rồi lái tinh hạm đi về hướng khác.
Chẳng mấy chốc, đám người Hạo Thiên kia xuất hiện trên bầu trời đầy sao này.
Hạo Thiên liếc nhìn bầu trời đầy sao phía xa một cái, ông ta đang định đuổi theo, đúng lúc này, A Bố Tạng đột nhiên nói: “Hướng đó không có ảo trận nữa rồi!”
Nghe vậy, hai mắt Hạo Thiên khẽ híp lại: “Bọn chúng không có đi về hướng đó!”
A Bố Tạng gật đầu.
Hạo Thiên trầm giọng nói: “Rốt cuộc bọn chúng muốn đi hướng nào?”
A Bố Tạng lướt mắt nhìn tứ phía bầu trời sao một cái, hai mắt từ từ nhắm lại, một lúc sau, ông ta đột nhiên mở mắt ra: “Bọn chúng muốn đi Bất Chu Thần Sơn!”
Bất Chu Thần Sơn!
Nghe vậy, đám người đang có mặt lập tức biến sắc.
Đối với nơi này, bọn họ đương nhiên là quen thuộc rồi.
Đây chính là một nơi di chỉ cuối cùng của thời đại Thiên Đạo, mà đối với người của Thời đại Thần Ma mà nói, đó là cấm địa của bọn họ, bởi vì nơi đó đã bị Thiên Đạo phong ấn!
Lúc này, Cổ Chiến Thiên đột nhiên nói: “Bọn chúng là muốn tìm đường chết sao?”
A Bố Tạng lắc đầu: “Đại Tế Ti dẫn theo tên thiếu niên kia đi đến nơi đó, ắt có ý đồ thâm sâu!”
Cổ Chiến Thiên khẽ chau mày: “Ý đồ thâm sâu gì?”
A Bố Tạng trầm mặc.
Hạo Thiên đột nhiên nói: “Đại Tế Ti này túc trí đa mưu, dẫn hắn đến nơi đó, nhất định có ý đồ. Còn nữa, nếu như bọn chúng thực sự đã đến nơi đó, e là chúng ta sẽ khó mà giết được bọn chúng rồi!”
Không dám tiến vào!
Đại Tế Ti dám dẫn Diệp Huyên đi Bất Chu Thần Sơn, thế nhưng, bọn họ lại không dám tiến vào!
Thiên Đạo!
Đây không phải là người dễ chọc vào!
Chính vào lúc này, Hạo Thiên đột nhiên nói: “Đi Bất Chu Thần Sơn, nếu như bọn chúng có thể đi thì tại sao chúng ta lại không thể đi?”
A Bố Tạng khẽ chau mày: “Hành động này có chút mạo hiểm!”
Hạo Thiên nhìn về phía A Bố Tạng: “Ta không biết Đại Tế Ti đó định làm gì, nhưng ta biết, nếu như bây giờ chúng ta không tiêu diệt bọn chúng, e rằng sau này sẽ chẳng còn nhiều cơ hội nữa. Còn nữa, chí bảo của các tộc chúng ta đều đang nằm trong tay Diệp Huyên kia, nếu hắn chết ở trên Bất Chu Thần Sơn đó, thì những bảo vật kia phải tính sao?”
A Bố Tạng trầm mặc.
Hạo Thiên quay đầu lại nhìn về phía hướng của Bất Chu Thần Sơn, khẽ nói: “Hai kẻ này, nhất định phải chết!”
Nói xong, ông ta trực tiếp biến mất ở nơi cuối chân trời.
A Bố Tạng, Cổ Chiến Thiên, còn có Thiên Long bát bộ kia cũng đuổi theo sau.
Trên bầu trời đầy sao phía xa, Diệp Huyên cõng A Mục ngự kiếm mà đi, dưới sự trợ giúp của A Mục, tốc độ của hắn cũng chỉ chậm hơn tốc độ của tinh hạm đã tăng tốc kia một chút mà thôi.
Dọc đường, Diệp Huyên đột
A Mục cười hi hi một tiếng: “Ngươi cõng ta thấy thoải mái hơn!”
Diệp Huyên: “…”
A Mục nhìn về phía xa, khẽ nói: “Kế sách của ngươi rất hay, nhưng lừa không nổi bọn chúng đâu!”
Diệp Huyên trầm mặc.
A Mục cười nói: “Lần này, cường giả của Vu tộc vẫn chưa tỉnh lại, là thời cơ tốt nhất để bọn chúng giết ta. Bọn chúng nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội này đâu, trừ phi, Thần sư kia tỉnh lại!”
Diệp Huyên khẽ chau mày: “Thần sư của bọn họ tỉnh lại thì sẽ không giết cô sao?”
A Mục khẽ mỉm cười: “Không, Thần sư sẽ giết ta, nhưng sẽ không giết ngươi!”
Diệp Huyên có chút không hiểu: “Tại sao?”
A Mục chớp mắt: “Bởi vì nàng ấy cũng rất thông minh, nàng ấy không những sẽ không giết ngươi, mà còn sẽ có được ngươi!”
Mặt Diệp Huyên đen lại, đây là lời gì thế này.
A Mục cười nói: “Đáng tiếc, Thần sư chưa tỉnh lại”.
Diệp Huyên trầm giọng đáp: “A Mục cô nương, tại sao Thần sư lại không giết ta?”
A Mục chớp mắt: “Ngươi đoán xem!”
Diệp Huyên lắc đầu: “Ta không đoán!”
A Mục khẽ mỉm cười: “Đám người Hạo Thiên bọn họ chỉ có thể nhìn thấy lợi ích trước mắt, nhưng Thần sư thì có thể nhìn thấy được tương
lai”.
Nói đoạn, nàng ta dừng lại một chút rồi lại nói: “Bất luận thế nào, ngươi phải nhớ rõ một điều, sống cho thật tốt!”
Nghe vậy, Diệp Huyên nhíu mày: “Này này, sao cô giống như là đang nói lời trăng trối vậy?”
A Mục mỉm cười, không nói gì.
Diệp Huyên trầm giọng nói: “A Mục, cô đừng làm chuyện ngu ngốc! Chúng ta nhất định sẽ tới được Bất Chu Thần Sơn!”
A Mục trầm mặc.
Diệp Huyên đột nhiên dừng lại, hắn quay đầu lại nhìn về phía A Mục: “Đừng làm chuyện ngu ngốc!”
A Mục cười nói: “Không đâu!”
Diệp Huyên trầm giọng nói: “Hoặc là cùng đến Bất Chu Thần Sơn, hoặc là cùng chết”.
A Mục chớp mắt: “Cùng chết?”
Diệp Huyên gật đầu: “Ta nghiêm túc đó! Ta không hy vọng cô vì để ta sống sót mà hi sinh bản thân mình! Hiểu không?”
A Mục trầm mặc.
Diệp Huyên cõng A Mục, ngự kiếm biến mất ở phía cuối chân trời.
Dọc đường, Diệp Huyên đột nhiên nói: “Tầng chín tiền bối, có cách gì không?”
Đánh - nhất định là không thể đánh rồi, hắn và A Mục nhất định đánh không lại đám người đó!
Tầng chín trầm mặc một lúc rồi nói: “Không có cách gì cả”.
Diệp Huyên: “…”
A Mục đột nhiên nói: “Nhiều nhất một khắc nữa, bọn họ sẽ đuổi kịp chúng ta!”
Diệp Huyên quay đầu lại nhìn một cái, khoảnh khắc này, hắn đã cảm nhận được một luồng sức mạnh đang áp chế, mặc dù vẫn còn rất nhỏ, nhưng nó đang càng lúc càng lớn dần.
Sắc mặt của Diệp Huyên sa sầm xuống.
Ở một nơi nào đó trên bầu trời đầy sao, một người con gái cứ như thế đứng nhìn Diệp Huyên đang chạy tháo mạng phía xa.
Người con gái này, chính là Tiểu Đạo.
Lúc này, cô gái một chân kia cũng xuất hiện ở bên cạnh Tiểu Đạo.
Cô gái một chân nhìn về phía xa xa: “Tại sao lại giúp ta?”
Cô gái một chân cười nói: “Người dễ tự ái như cô, nếu không phải như vậy, cô tuyệt đối sẽ không tìm hắn để lấy khí tím đâu!”
Cô gái một chân quay đầu lại nhìn Tiểu Đạo: “Tại sao lại giúp ta?”
Tiểu Đạo khẽ mỉm cười: “Con người của cô không tồi!”
Cô gái một chân quay đầu lại nhìn về phía Tiểu Đạo: “Hắn đánh không lại mấy tên đó đâu!”
Tiểu Đạo nhàn nhạt nói: “Đó là chuyện của hắn!”
Cô gái một chân ngẩng đầu nhìn về nơi xa thẳm trên bầu trời đầy sao: “Bất Chu Thần Sơn đó có gì?”
Tiểu Đạo cười nói: “Cô nghĩ là có gì?”
Cô gái một chân khẽ nói: “Thiên Đạo?”
Tiểu Đạo lắc đầu: “Thiên Đạo không ở đó!”
Cô gái một chân khẽ chau mày: “Thế nơi đó có gì?”
Tiểu Đạo mỉm cười, không nói gì.
Cô gái một chân nhìn Tiểu Đạo: “Cô đúng là thích ăn đòn!”
Tiểu Đạo cười ha ha một tiếng, chính vào lúc này, nàng ta quay đầu lại nhìn, ở phía xa, nàng ta đã nhìn thấy một đám người, chính là đám người Hạo Thiên.
Nhìn thấy cảnh này, cô gái một chân nhíu mày.
Nàng ta biết, hai người Diệp Huyên đã bị đuổi kịp rồi.
Phía cuối bầu trời đầy sao, Diệp Huyên cùng A Mục đột nhiên dừng lại, hắn quay đầu lại nhìn, lúc này, đám người Hạo Thiên đã xuất hiện ở trước mặt mình và A Mục.
Hạo Thiên nhìn A Mục một cái, cười nói: “Đại Tế Ti, cô định đi đâu?”
A Mục khẽ
A Mục gật đầu: “Ta biết”.
Hạo Thiên nhìn A Mục: “Hỏi lần cuối cùng, cô đi Bất Chu Thần Sơn làm gì?”
A Mục cười nói: “Thực sự chỉ là để chạy thoát mạng mà thôi a!”
Hạo Thiên nhìn A Mục, tay phải từ từ nắm chặt lại. Chính vào lúc này, Diệp Huyên đột nhiên giữ chặt A Mục, A Mục đang định nói, hắn trực tiếp đưa A Mục vào trong tháp Ngục Giới, cùng lúc đó, tháp Giới Ngục trực tiếp bị phong tỏa.
Trong tháp Giới Ngục, A Mục ngây người.
Diệp Huyên nhìn về phía Hạo Thiên đang ở phía xa kia, cười nói: “Chào chư vị!”
Hạo Thiên nhìn Diệp Huyên: “Ngươi muốn lấy một đánh ba sao?”
Diệp Huyên lắc đầu: “Đánh không thắng nổi”.
Hạo Thiên cười nói: “Chúng ta cho phép ngươi gọi người đến!”
Diệp Huyên nhìn Hạo Thiên: “Ta muốn một đấu một với ngươi!”
Một đấu một!
Hạo Thiên đột nhiên cười nói: “Ta thấy không cần thiết, bởi vì ngươi đánh không lại ta! Hơn nữa, ta thấy loại một đấu một này, chẳng có ý nghĩa gì. Vì thế nên, hoặc là giờ người bỏ chạy, hoặc là ngươi gọi người tới!”
Diệp Huyên trầm mặc.
Hạo Thiên nhìn chằm chằm Diệp Huyên: “Quyết định không gọi (thêm) người tới sao?”
Hai mắt Diệp Huyên từ từ đóng lại: “Tiền bối, ta với ba người bọn họ đánh nhau, có mấy phần thắng?”
Tầng chín đáp: “Mười phần!”
Diệp Huyên ngây người: “Thật sao?”
Tầng chín lại đáp: “Là nằm mơ đó!”
Diệp Huyên: “…”
Lúc này, Hạo Thiên kia đột nhiên cười nói: “Diệp Huyên, nghe nói phía sau ngươi có vô số cường giả, giờ ta cho ngươi cơ hội, ngươi quả quyết sẽ không gọi sao?”
Diệp Huyên nhìn Hạo Thiên: “Thực sự muốn ta gọi thêm người tới sao?”
Hạo Thiên nhìn chằm chằm Diệp Huyên: “Không gọi, bổn thần xem thường ngươi!”
Diệp Huyên khẽ gật đầu: “Ta vốn không muốn gọi đâu, nhưng ngươi đã nói như vậy, ta thấy nếu ta không gọi, thì có chút không phải với ngươi!”
Dứt lời, hắn lấy ra một chiếc hộp màu đen.