*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.A Mục ở bên cạnh Diệp Huyên khẽ nói: “Người bên trên lần này thực sự đã chọc giận cô ấy rồi!”
Nói đoạn, nàng ta dừng lại một chút rồi lại nói: “Đương nhiên, cô ấy chắc là cảm thấy ngươi có thể tự mình đối mặt với tất cả!”
Hai mắt Diệp Huyên từ từ nhắm lại.
Từ giờ trở đi, con đường phía trước hắn thực sự chỉ có thể tự mình bước đi.
Bởi vì cô gái váy trắng đã không còn ở đây nữa.
Đúng lúc này, Thần Công ở cách đó không xa đột nhiên nói: “Nàng ta là ai?”
Diệp Huyên cười nói: “Người đoán xem!”
Thần Công nhìn chằm chằm Diệp Huyên: “Nàng ta đã đi rồi!”
Diệp Huyên gật đầu.
Thần Công đột nhiên cười khẩy: “Đi rồi mà người vẫn dám ngạo mạn như vậy?”
Diệp Huyên nhìn Thần Công: “Người có tin ta gọi cô ấy quay lại không?”
Nghe vậy, mặt của Thần Công ngay lập tức biến sắc, gã nhìn Diệp Huyên một cái: “Ngươi thực sự tưởng rằng ta rất sợ nàng ta sao? Vừa nãy ta chỉ là chưa xuất ra toàn lực, cộng thêm bị nàng ta đánh một cách bất ngờ, nếu như ta xuất ra toàn lực, cùng với nàng ta giao thủ chính diện, ai thắng ai thua vẫn chưa biết đâu!”
Diệp Huyên và A Mục nghe vậy liền mắt chữ a mồm chữ o.
Diệp Huyên quay đầu lại nhìn về phía A Mục: “Sau này ai mà nói Diệp Huyên ta da mặt dày đệ nhất thiên hạ, ta nhất định sẽ đánh chết hắn!”
A Mục do dự một chút rồi nói: “Ta cuối cùng cũng đã gặp được một người không biết xấu hổ hơn cả ngươi rồi!”
Diệp Huyên: “…”
Nghe được cuộc nói chuyện của hai người Diệp Huyên và A Mục, sắc mặt của Thần Công có chút khó coi, gã đang định nói, thì A Mục đột nhiên nói: “Cô ấy hiện giờ vẫn chưa có đi quá xa đâu!”
Vẫn chưa có đi quá xa!
Nghe vậy, mí mắt Thần Công khẽ giật, gã liếc nhìn Tinh Không phía chân trời một cái, khoảnh khắc sau đó, gã nhìn về phía Diệp Huyên: “Món nợ của chúng ta, ngày khác sẽ tính!”
Dứt lời, gã xoay người biến mất nơi cuối chân trời.
A Mục đột nhiên nói: “Vừa rồi ngươi nên để cho cô ấy giết hắn, bởi vì hắn thực sự rất mạnh!”
Diệp Huyên cười nói: “Ta biết”.
A Mục nhìn về phía Diệp Huyên, Diệp Huyên khẽ nói: “Tiếp theo đây, mọi con đường đều phải dựa vào bản thân ta rồi”.
A Mục gật đầu: “Phải!”
Diệp Huyên xòe lòng bàn tay, kiếm Thiên Tru xuất hiện trong tay hắn, sau khi nhìn kiếm Thiên Tru trong tay, hắn ngẩng đầu lên nhìn về phía chân trời kia, lúc này trong đầu hắn chỉ nghĩ đến câu nói mà cô gái váy trắng đã nói lúc rời đi.
Không có cảnh giới!
Cảnh giới ở trên Phàm Kiếm chính là không có cảnh giới sao?
Tiểu Đạo nhìn chằm chằm Diệp Huyên: “Ngươi không sợ chết sao?”
Diệp Huyên cười nói: “Sao thế?”
Tiểu Đạo lắc đầu: “Rất nhiều người không ra tay, là bởi vì nàng ta, thế nhưng, một khi nàng ta rời đi, đám người đó sẽ không còn kiêng dè bất cứ điều gì nữa đâu!”
Diệp Huyên hỏi: “Cô nói đám người đó, là đám người nào?”
Tiểu Đạo nhìn Diệp Huyên: “Ngươi sẽ hối hận vì quyết định của bản thân!”
Diệp Huyên có chút không hiểu: “Tại sao?”
Tiểu Đạo cười khẩy: “Tại sao ư? Ngươi thực sự tưởng rằng có một số người đối tốt với ngươi là bởi vì bản thân ngươi sao? Ngươi lầm rồi! Bọn họ là bởi vì người con gái của vũ trụ Tứ Duy kia! Hiện giờ một khi nàng ta rời đi, ngươi tưởng rằng đám người đó sẽ còn nể mặt ngươi sao?”
Đang định nói, thì đúng lúc này, một đường hư ảnh đột nhiên xuất hiện ở phía đường chân trời.
Người đến, chính là người mà Diệp Huyên quen.
Ác Ma Nhạn!
Ác Ma Nhạn nhìn về phía Tinh Không kia, khẽ nói: “Cuối cùng cũng đã đi rồi sao?”
Diệp Huyên nhìn Ác Ma Nhạn: “Nhạn cô nương, người đừng nói với ta, người tới tìm ta là để đòi tháp nhé!”
Ác Ma Nhạn chớp mắt: “Không phải ta tới đòi, mà ta tới để mượn! Chỉ là mượn dùng thử, ngươi sẽ không nhỏ mọn như vậy đâu, đúng chứ?”
Diệp Huyên trầm giọng nói: “Ta vốn tưởng rằng, chúng ta có thể làm bạn!”
Ác Ma Nhạn cười nói: “Đối với bản thân ta mà nói, ta rất thích ngươi, chỉ là, ta phải nghĩ cho tộc nhân của ta”.
Diệp Huyên cười nói: “Nếu như thư phòng đó thực sự có thể ngăn chặn được kiếp nạn của vũ trụ Ngũ Duy, các người đi theo ta, không giống nhau sao?”
Ác Ma Nhạn nhìn Diệp Huyên: “Nhưng theo ta thấy, thư phòng đó e là chỉ có thể giữ cho một bên được an toàn! Hơn nữa, ta không thích đem sự sống chết của tộc nhân mình giao trong tay kẻ khác, ta với vận mệnh của tộc nhân, tốt nhất vẫn là tự mình nắm chắc trong tay mình thì hơn!”
Nói đoạn, tay phải nàng ta từ từ nắm chặt lại, sau đó cười nói: “Ngươi có thể lựa chọn hòa bình, bởi vì, ta cũng không muốn vấy phải máu của ngươi. Nhưng, ta cũng nói cho ngươi biết, nếu như ngươi không muốn Phù Văn tông và thư viện Vạn Duy phía sau ngươi hóa thành tro tàn, thì tốt nhất nên đưa ra một lựa chọn thông minh”.
Ác Ma Nhạn vẫn còn muốn nói gì đó, thì Diệp Huyên đột nhiên lên tiếng: “Ta chọn chiến!”
Ác Ma Nhạn nhìn Diệp Huyên: “Không còn nàng ta, ngươi sẽ phát hiện ra, cái mà ngươi gọi là khí phách nó nực cười đến mức nào!”
Lời này vừa thốt ra, không gian phía sau nàng ta đột nhiên vỡ ra, ngay sau đó, vô số Ác Ma bay ra…
Chiến!
Diệp Huyên chưa từng nghĩ đến, cô gái váy trắng vừa rời đi, đám người đó liền sẽ không nhịn được mà động thủ!
Mà hắn càng không ngờ được, người động thủ đầu tiên lại là Ác Ma Nhạn này!
Khoảnh khắc này, hắn đột nhiên đã hiểu một câu nói!
Nhiều khi, tình bạn được xây dựng dựa trên thực lực lớn mạnh hoặc một nền tảng vững chắc.
Đây chính là hiện thực!
Diệp Huyên lắc đầu mỉm cười, hắn không hối hận vì đã để cô gái váy trắng rời đi, ngược lại, “tâm” của hắn chẳng có bất kì gông cùm nào.
Lúc này, A Mục đột nhiên đưa tháp Giới Ngục cho Diệp Huyên, bên trong, có tất cả bảo vật của hắn!
Diệp Huyên mỉm cười: “Có kiếm là đủ rồi!”
Dứt lời, tay hắn cầm kiếm Thiên Tru phóng lên trời.
Tầng thứ hai của Phàm Kiếm!
Lúc nhìn thấy cảnh này, hai mắt của Tiểu Đạo ở phía xa bỗng híp lại!
Nàng ta không ngờ được rằng, Diệp Huyên vậy mà đã đạt đến tầng thứ hai của Phàm Kiếm!
Theo như nàng ta thấy, với tâm cảnh của Diệp Huyên, ít nhất
vẫn cần mấy năm nữa mới có thể đạt đến tầng thứ hai của Phàm Kiếm!
Mà điều quan trọng nhất là, nàng ta phát hiện ra Diệp Huyên đã trở nên có chút không giống lúc trước rồi.
Tự tin!
Trên người Diệp Huyên lúc này, đã bớt đi một tia láu cá, nhiều hơn một chút tự tin!
Trên bầu trời, Ác Ma Nhạn nhìn Diệp Huyên: “Tầng thứ hai của Phàm Kiếm!”
Diệp Huyên cười đáp: “Phải!”
Ác Ma Nhạn khẽ cười nói: “Vẫn vượt ngoài dự liệu của ta, ta…”
Diệp Huyên đột nhiên cười lớn nói: “Muốn đấu thì đấu lẹ đi, nói nhiều như thế để làm gì?”
Lời vừa dứt, hắn đột nhiên biến mất ngay tại chỗ!
Xoẹt!
Một tiếng kiếm vang lên chấn động đất trời!
Phía xa, hai mắt Ác Ma Nhạn khẽ híp lại, bàn tay ngọc ngà của nàng ta nhẹ nhàng chỉ về phía trước một cái, một chỉ tay này xuất ra, một chỉ tay hư ảo màu đen liền đột nhiên xuất hiện trên bầu trời, trước chỉ tay màu đen, một sợi kiếm quang đột nhiên dừng lại.
Lúc này, chân phải của Diệp Huyên giẫm mạnh xuống đất, tay phải cầm kiếm đâm về phía trước.
Ầm!
Chỉ tay màu đen kia đột nhiên biến mất, mà chính vào khoảnh khắc này, Ác Ma Nhạn kia đột nhiên xuất hiện ở trước mặt Diệp Huyên, tay phải nàng ta nhẹ nhàng xoay chuyển, sau đó tạo ra một xoáy nước màu đen ấn về phía trước ngực Diệp Huyên!
Mà Diệp Huyên không hề phòng ngự một chưởng này, hắn đâm một kiếm về phía cổ họng của Ác Ma Nhạn!
Lấy thương đổi mạng!
Song, lúc nhát kiếm này của hắn còn cách cổ họng Ác Ma Nhạn nửa tấc, hai ngón tay trái của Ác Ma Nhạn đã kẹp lấy kiếm Thiên Tru của hắn, thế nhưng, tay của nàng ta lại ngay lập tức đã ấn vào ngực của Diệp Huyên.
Bộp!
Diệp Huyên ngay lập tức bị đánh lùi về phía sau cả trăm trượng, vừa mới dừng lại, khóe miệng hắn liền tràn ra một vệt máu tươi!
Không chỉ như
Chính vào lúc này, Diệp Huyên đột nhiên biến mất.
Ác Ma Nhạn đột nhiên giang tay chặn ngang, phía trên cánh tay, một đường sáng màu đen bao phủ, cú chặn này vừa hay đã chặn được một đạo kiếm quang, mà Diệp Huyên còn chưa kịp phản ứng lại thì một chưởng tay của Ác Ma Nhạn đã đập vào phần bụng hắn!
Bộp!
Cả người Diệp Huyên trực tiếp cong người bay đi, có điều, chính vào lúc hắn bay đi, kiếm Thiên Tru trong tay trực tiếp bay ra, chém thẳng về phía đầu của Ác Ma Nhạn. Thế nhưng, kiếm còn cách đầu nàng ta nửa tấc đã dừng lại, bởi vì hai ngón tay trái của nàng ta đã trực tiếp kẹp được kiếm, nhưng chính vào lúc này, Diệp Huyên đột nhiên xuất hiện ở trước mặt nàng ta, hai mắt Ác Ma Nhạn hơi híp lại, nàng ta đang định ra tay, Diệp Huyên trực tiếp ôm chặt lấy nàng ta, sau đó đầu của hắn đập mạnh vào “mặt tiền” của nàng ta!
Bộp!
Lần này, Ác Ma Nhạn không có phòng vệ, trực tiếp bị Diệp Huyên đánh trúng, mà sau khi trúng chiêu, Diệp Huyên cũng không hề dừng lại, hắn dùng tay làm kiếm, bất thình lình chém về phía sau gáy của Ác Ma Nhạn!
Thế nhưng, trước khi kiếm tay còn chưa chạm đến da của Ác Ma Nhạn, một luồng sức mạnh to lớn đột nhiên đánh bay hắn ta, lần bay này, là hàng trăm trượng!
Sau khi Diệp Huyên dừng lại, tay phải hắn xòe ra, kiếm Thiên Tru xuất hiện trong tay hắn.
Phía xa, Ác Ma Nhạn nhìn chằm chằm Diệp Huyên: “Chọc giận ta, ngươi…”
Diệp Huyên đột nhiên biến mất ngay tại chỗ, phía xa xa, sau lưng Ác Ma Nhạn đột nhiên xuất hiện một đôi cánh, đôi cánh Ác Ma!
Khoảnh khắc đôi cánh này xuất hiện, Diệp Huyên chỉ cảm thấy hoa mắt, ngay sau đó, hắn cảm nhận được một luồng khí tức tử thần, theo bản năng mà đưa hai cánh tay về phía trước ôm chặt lấy đầu để bảo vệ phần đầu.
Ầm!
Một luồng sức mạnh to lớn đột nhiên xông đến phía trên hai cánh tay của hắn.
Bộp!
Cả người Diệp Huyên điên cuồng lui về phía sau, mà đúng lúc này, hắn lại cảm nhận được một luồng sức mạnh to lớn khác, Diệp Huyên bỗng giậm mạnh chân phải một cái: “Vực!”
Đùng đoàng!
Trước mặt Diệp Huyên, một dư ảnh đột nhiên dừng lại, chính là Ác Ma Nhạn kia!
Ác Ma Nhạn nhìn Diệp Huyên: “Kiếm vực!”
Hai tay Diệp Huyên đột nhiên cầm kiếm chém mạnh một nhát!
Ác Ma Nhạn đột nhiên biến mất ngay tại chỗ, nhát kiếm này của Diệp Huyên chém vào không khí!
Diệp Huyên ngẩng đầu nhìn về phía Ác Ma Nhạn, Ác Ma Nhạn khẽ nhếch môi: “Hay cho một Kiếm vực!”
Nói xong, lòng bàn tay phải của nàng ta xòe ra, ngay sau đó, trên bầu trời phía xa kia lặng lẽ xuất hiện một bàn tay khổng lồ màu đen, lúc bàn tay này xuất hiện, không gian nơi này ngay lập tức sôi lên sùng sục!
Đùng đoàng!
Đất trời rung chuyển!
Bên dưới, Tiểu Đạo đột nhiên khẽ nói: “Bàn tay Ác Ma!”