Tiểu Linh Nhi ôm hộp đến trước mặt Diệp Huyên, cười hì hì nói: “Ca, huynh xem, hộp!”
Diệp Huyên nhìn sang lão Cổ, lão Cổ trầm giọng nói: “Ta không biết!”
Diệp Huyên nhìn về phía Tiểu Linh Nhi: “Muội làm sao biết ở dưới có hộp?”
Tiểu Linh Nhi chỉ vào nhóc màu trắng ở xa xa kia: “Lúc trước nàng ta đã bí mật nói cho muội!”
Diệp Huyên: “...”
Lão Cổ cười khổ: “Hoá ra là cô bé đó!”
Diệp Huyên nhìn về phía lão Cổ, lão Cổ khẽ cười nói: “Cô bé thích chơi những thứ này, dù sao, cô bé rất tinh quái! Cũng may có Tông chủ và Tông chủ phu nhân, nếu không, cô bé có thể chơi mất cả Kiếm Tông! Cô bé thật sự quá nghịch ngợm!”
Diệp Huyên cười nói: “Nghịch ngợm?”
Lão Cổ gật đầu: “Cô bé thích cầm kẹo hồ lô đi đổi đồ với người ta... hầy! Không nói cô bé nữa! Nói đến cô bé, ta đau đầu.”
Diệp Huyên: “...”
Một lát sau, lão Cổ dẫn Diệp Huyên đi về phía đại điện kia.
Mà Tiểu Linh Nhi thì vui vẻ ôm hộp trở về trong tháp Giới Ngục!
Hộp!
Tiểu Linh Nhi ôm hộp bắt đầu nói thầm...
...
Sau khi Diệp Huyên đi theo lão Cổ vào trong đại điện, bên trong không có một bóng người.
Không chỉ trong đại điện, cả Kiếm Tông đều không có người nào!
Lão Cổ trầm giọng nói: “Bọn họ hẳn là đều ở chỗ lối vào tộc Âm Linh, thiếu tông chủ đợi ở đây