Kỷ An Chi nhìn Diệp Huyên rồi xoay người rời đi.
Trong vòng chưa đầy nửa khắc đồng hồ, toàn bộ học viên đã tập trung trước điện Thương Lan.
Nhìn Diệp Huyên trên bục đài, trong mắt các học viên đều là háo hức và sùng bái.
Hiện nay địa vị của học viện Thương Lan ở Khương Quốc cực kỳ cao, toàn thể người dân Khương Quốc đều thật lòng kính trọng học viện Thương Lan. Giờ đây, tất cả mọi người Khương Quốc đều rất tự hào vì mình là học viên của học viện Thương Lan!
Mà tất cả những điều này đều nhờ vào Diệp Huyên!
Hai bên trái phải Diệp Huyên lần lượt là Kỷ An Chi và Bạch Trạch.
Diệp Huyên tiến lên một bước, hắn nhìn lướt qua phía dưới, tại đây có tổng cộng bốn mươi hai học viên, trong đó có hai mươi mốt người Lăng Không Cảnh, chín người Thông U Cảnh, còn lại đều là Ngự Khí Cảnh.
Diệp Huyên suy tư một lúc rồi lên tiếng: “Các ngươi hẳn đã biết quân lính của Sở Quốc, Vinh Quốc và Đế Quốc Đại Vân đang đến gần, bên ngoài Khai Dương Thành có một trăm nghìn thiết kỵ binh, trong đó có cả Đế Quốc Đại Vân. Nếu Khai Dương Thành bị công phá, thiết kỵ binh của Sở Quốc sẽ không còn trở ngại, chúng sẽ tiến thẳng về Nam, vô số người Khương Quốc ta sẽ chết dưới tay thiết kỵ binh chúng”.
Nói tới đây, giọng hắn dần lớn hơn: “Lần này ta trở lại để hỏi các vị có sẵn sàng đi cùng ta tới Khai Dương Thành, thề sống chết bảo vệ Khương Quốc ta không?”
Gia nhập vào quân đội?
Xung quanh bỗng trở nên yên tĩnh.
Hiển nhiên họ cũng không ngờ Diệp Huyên sẽ yêu cầu họ gia nhập vào quân đội.
Diệp Huyên nhẹ giọng nói: “Nếu thành bị công phá, Khương Quốc bị diệt vong, học viện Thương Lan ta sao có thể may mắn thoát được? Tất nhiên, nếu các ngươi không muốn đi, ta cũng không bắt buộc”.
Lúc này, Diệp Hinh ở bên cạnh đột nhiên đứng ra: “Ta muốn đi tới Khai Dương Thành”.
Khi Diệp Hinh đứng ra, ngay sau đó càng lúc càng nhiều người đứng ra...
Khi thấy tất cả mọi người đều bằng lòng đi Khai Dương Thành, trong lòng Diệp Huyên có chút vui mừng, hắn nói: “Các ngươi cũng biết lần này tới Khai Dương Thành, có lẽ phần lớn trong đó sẽ không về được!”
Phía trước Diệp Huyên, một người đàn ông toét miệng cười: “Viện trưởng cũng đã liều mạng vì Khương Quốc ta ở Khai Dương Thành, sao chúng ta có thể tham sống sợ chết? Chúng ta muốn kề vai chiến đấu cùng viện trưởng, chúng ta không thể làm viện trưởng mất mặt”.
“Đúng! Chúng ta muốn đồng sinh cộng tử với viện trưởng!”
“Ta không đồng ý!”
Đúng lúc này, một tiếng quát lạnh lùng đột nhiên vọng lại từ bên cạnh.
Diệp Huyên quay đầu nhìn, cách đó không xa, hai người bước nhanh tới, hắn đương nhiên biết hai người này, họ chính là hai vị học sĩ do hắn mời đến, Mặc Nguyên và Phong Lam.
Mặc Nguyên bước nhanh đến trước mặt Diệp Huyên, ông ta nhìn thẳng vào Diệp Huyên: “Cậu có bao giờ nghĩ, mặc dù cảnh giới của những học viên này đều không thấp, nhưng lại thiếu kinh nghiệm thực chiến, nếu cậu đưa họ ra chiến trường, họ sẽ chết rất nhiều chưa?”
Diệp Huyên bình tĩnh đáp: “Vì thực chiến ít nên càng cần thực chiến nhiều hơn”.
Mặc Nguyên trầm giọng nói: “Cậu nóng vội sẽ hỏng việc. Cậu cũng biết, một khi cậu đưa họ ra chiến trường, những thiên tài mà cậu vất vả đào tạo này đều có thể sẽ chết, toàn bộ tâm huyết của cậu và cả di nguyện của lão Kỷ, tất cả sẽ hóa thành hư không. Cậu...”
Diệp Huyên lắc đầu ngắt lời Mặc Nguyên: “Nếu đất nước bị diệt vong, học viện Thương Lan có thể bình an được ư? Chúng ta là học viên của học viện Thương Lan, hơn nữa là người Khương Quốc. Chúng ta không cao hơn người nào, chúng ta có trách nhiệm bảo vệ quốc gia này như nhau”.
Mặc Nguyên im lặng nhìn Diệp Huyên.
Diệp Huyên lại nói: