Diệp Huyên khó hiểu.
Những tộc Âm Linh này có ý gì?
Sao lại ôm mối hận lớn với hắn như thế?
Là thứ gì!
Hắn vô cùng khó hiểu.
Đằng xa, tay trái cô gái áo vải đay kia nhẹ chuyển, những tộc Âm Linh muốn xông lên lập tức bị cản lại.
Mặc dù bọn họ còn nhìn chằm chằm vào Diệp Huyên, nhưng lại không ai dám động thủ.
Cô gái áo vải đay liếc nhìn Diệp Huyên, trong mắt ánh lên vẻ ngạc nhiên: “Trước kia lúc điều tra ngươi, bọn họ nói ngươi có thể cắn nuốt kiếm, ta vẫn không tin lắm, không ngờ, vậy mà ngươi lại thật sự có thể cắn nuốt kiếm thật! Sao ngươi có thể làm được thế?”
Diệp Huyên nhìn những cường giả tộc Âm Linh một vòng, cười nói: “Các ngươi rất muốn giết ta?”
Cô gái áo vải đay gật đầu: “Đúng vậy!”
Diệp Huyên cười nói: “Ngươi đừng nói với ta là, lần ngày các ngươi rời khỏi Âm Linh giới chỉ để giết ta!”
Cô gái áo vải đay mỉm cười, sau đó: “Ngươi đoán gần đúng rồi đó!”
Vẻ mặt Diệp Huyên đanh lại, chốc sau, hắn nhìn cô gái áo vải đay: “Các ngươi bị bệnh sao? Người đàn ông mặc áo xanh giết tổ tiên của các ngươi, các ngươi đi mà tìm hắn! Tìm ta làm gì hả? Có phải các ngươi cho rằng ta không đánh lại đám tiểu nhân các ngươi không?”
Cô gái áo vải đay gật đầu: “Ừ đúng rồi đó!”
Diệp Huyên: “Ta…”
Thiếu chút nữa hắn nhanh miệng chửi bậy!
Cô gái áo vải đay cười nói: “Vốn nghĩ là sẽ tìm ngươi, không ngờ ngươi lại tự dẫn xác đến đây!