*Chương có nội dung hình ảnh
Diệp Huyên chần chờ, sau đó nói: “Lục sư tỷ, không phải còn sư huynh Lục Vân Tiên đó hay sao?”
Cô gái nhìn thằng Diệp Duyên: “Sao hả, ngươi không có tự tin?”
Diệp Huyên lắc đầu: “Không phải, ý ta là… “.
Đột nhiên cô gái kiếm tu nói: “Nói gì nữa chứ? Bảo ngươi dẫn đầu thì dẫn đầu, đừng nhiều lời”.
Diệp Huyên ngạc nhiên, hung dữ quá!
Cô gái kia lại nói: “Còn việc gì à?”
Diệp Huyên lắc đầu lia lịa: “Không, không có gì cả”.
Cô gái gật đầu: “Tiếp theo đều xem ở ngươi! Ta phải trị thương! Hy vọng trước khi ta trở lại, các ngươi đều còn sống!”
Nói xong, nàng ta quay người bước vào đại điện.
Nơi đây, hơn một trăm tuyệt thế kiếm tu nhìn chằm chằm Diệp Huyên.
Diệp Huyên cạn lời.
Hắn xác thực không nghĩ sẽ như vậy, giờ đây, từ tiểu tông chủ biến thành tông chủ hả?
Quan trọng nhất là những kiếm tu trước mắt này hình như không có địch ý gì với hắn!
Diệp Huyên nhìn về phía người đàn ông mặc thanh sam, hắn tỉ mỉ quan sát người này, thời gian trôi qua, hắn nheo mắt lại, mẹ nó, sao mình lại đi theo cái tên thoạt nhìn có hơi giống bản thân thế kia?
Là ảo giác sao?
Diệp Huyên đưa tay sờ mặt mình, thật vô lý mà!
Lúc này, Lục Vân Tiên đột nhiên nói: “Tiểu sư đệ, tiếp theo đây phải làm sao?”
Diệp Huyên nhìn về phía Lục Vân Tiên: “Lục sư huynh, nói thật, ta vừa mới tới Kiếm Tông...”
Lục Vân