Chặn kiểu gì đây?
Diệp Huyên nắm chặt kiếm Liên Tú, lúc này hắn mới đau xót phát hiện nếu cao thủ như Lý Mục ra tay, thì hắn sẽ không thể nào ngăn cản được.
Dù Lý Mục không trắng trợn ra tay với hắn, nhưng tính chất cũng là như thế rồi!
Cô gái bí ẩn?
Hắn lập tức nhớ đến cô gái bí ẩn, cục diện trước mắt, chỉ cần một chiêu kiếm của nàng ấy là có thể giải quyết.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, chuyện gì mình cũng dựa vào cô gái bí ẩn thì sao mà được?
Lúc này, Kỷ An Chi, Khương Cửu, Bạch Trạch, Mặc Vân Khởi, vô số học viên của học viện Thương Lan và binh sĩ Khương Quốc đều đi tới phía sau Diệp Huyên.
Nhìn vô số kỵ binh Sở Quốc chạy đến từ xa, trong mắt mấy người Khương Cửu không có chút sợ hãi nào.
Khương Cửu đi tới trước mặt Diệp Huyên, nàng ấy nhẹ nhàng lau sạch máu tươi trên khóe miệng cho hắn, dịu dàng nói: “Ngươi đã cố hết sức rồi”.
Cố hết sức rồi!
Diệp Huyên ngây người, một giây sau, hắn mỉm cười.
Cố hết sức rồi!
Tương lai không ai biết trước, bây giờ cố gắng, cố hết sức là được! Còn kết quả thì không cần để ý quá.
Mọi việc chỉ cần cố hết sức là được!
Diệp Huyên quay đầu nhìn mọi người xung quanh, cười nói: “Hôm nay nếu chúng ta chết trận ở đây, các ngươi có hối hận không?”
Khương Cửu nhìn Diệp Huyên, nhẹ giọng nói: “Đáng lẽ ngươi có thể trốn đi, chết trận ở đây cùng bọn ta, ngươi có hối hận không?”
Diệp Huyên lắc đầu: “Không hối hận”.
Khương Cửu cười khẽ: “Ta cũng không hối hận”.
“Không hối hận!”
Vô số người cùng nhau thét to.
Không hối hận!
Diệp Huyên cười ha ha: “Dù mọi người không thể sinh ra cùng năm cùng tháng, nhưng có thể chết cùng tháng cùng năm! Nhưng trước khi chết, chúng ta phải kéo theo một cái đệm lưng!”
Dứt lời, hắn vung tay phải chỉ về phía trước.
Vụt!
Hai thanh kiếm xuất hiện!
Đầu của mười mấy kỵ binh Sở Quốc cách đó mười trượng liên tiếp rơi xuống đất…
“Đấu đến cùng!”
Phía sau Diệp Huyên, vô số người cùng nhau gào thét.
Lúc này, trong chiến trường bất ngờ xảy ra chuyện.
Lý Mục đột nhiên quay đầu lại nhìn về phía xa, nơi đó có một đội kỵ binh đang chạy nhanh tới, tận mấy chục nghìn người!
Người dẫn đầu là một cô gái!
Thác Bạt Ngạn!
Quốc chủ Ninh Quốc!
Lý Mục ngây người!
Viện quân từ đâu đến thế?
Lúc này, một tướng lĩnh kỵ binh Sở Quốc vội chạy lên: “Báo cáo, bên phải phát hiện rất nhiều kỵ binh Ninh Quốc, người đến không có ý tốt!”
Kỵ binh Ninh Quốc?
Lý Mục nhìn về phía đám kỵ binh phía xa, sắc mặt ông ta nhanh chóng thay đổi!
Vì mấy kỵ binh này là nhằm vào bọn họ!
Lý Mục gằn giọng nói: “Ninh Quốc nổi điên cái gì vậy?”
“Giết!”
Thác Bạt Ngạn ở phía xa gào thét, thiết kỵ Ninh Quốc tăng tốc, xông thẳng vào trong đám kỵ binh Sở Quốc. Vì bọn họ xông vào từ mặt bên, kỵ binh Sở Quốc hoàn toàn không có thời gian phòng ngự, lập tức bị đánh tan rã đội hình.
Thấy cảnh này, đám người Khương Cửu đều ngây người.
Ninh Quốc xuất binh giúp đỡ?
Rõ ràng bọn họ còn hơi khó hiểu, vì không ngờ Ninh Quốc sẽ xuất binh giúp đỡ vào lúc này!
Diệp Huyên là người lấy lại tinh thần đầu tiên, hắn tức giận chĩa kiếm về phía xa: “Giết!”
Nói xong, hắn lao ra ngoài!
Vô số binh sĩ Khương Quốc và học viên của học viện Thương Lan cũng xông lên theo.
Lúc này, kỵ binh của Sở Quốc có thể nói là bị tấn công từ hai phía!
Xa xa, sắc mặt Lý Mục cực kỳ khó coi, vì ông ta nghìn tính vạn tính cũng không tính tới việc Ninh Quốc xuất binh giúp đỡ vào lúc này!
Phải biết rằng dù kế hoạch cuối cùng của Đế Quốc Đại Vân là tiêu diệt Ninh Quốc, nhưng bây giờ bọn họ cũng chưa trêu vào Ninh Quốc mà!
Nhìn thấy kỵ binh Sở Quốc bị tách ra, Lý Mục quay đầu nhìn Hắc Diễm quân cách đó không