*Chương có nội dung hình ảnh
Cô gái khẽ cau mày: “Vì sao?"
"Vì hắn là người được tiên sinh chọn”.
Liên Thiển nói, đoạn khẽ thi lễ với cô gái: “Đại tỷ, Thiên Đạo nói đúng, chỉ có hắn mới hoàn thành được tâm nguyện của tiên sinh. Ta phải giúp hắn”.
"Ta cũng vậy!", Viêm Già nói theo.
Sau đó, cả hai nhìn nhau rồi cùng xoay người rời đi.
Họ vốn đã có hảo cảm với Diệp Huyên, hơn nữa vì Tiên Tri mà không có chút bài xích nào với hắn.
Bởi như lời Thiên Đạo nói, Diệp Huyên là người được tiên sinh lựa chọn.
Bên bờ sông, cô gái còn lại rơi vào im lặng.
...
Thiên Đạo đang chậm rãi rảo bước nơi cuối chân trời thì không gian trước mặt bỗng nứt ra. Một khắc sau, một thân hình mờ ảo xuất hiện, dần ngưng tụ lại.
Người này chính là Quan Âm, sau lưng còn có một lão già. Vừa mới xuất hiện, thần thức của ông ta đã phong tỏa lấy Thiên Đạo.
Nàng ta chớp mắt: “Ồ, thì ra là Thối- à, là Quan cô nương! Cô có việc gì không?"
Quan Âm cười đáp: “Ta vốn định diệt Diệp Huyên trước, đối phó các ngươi sau, nào ngờ mới phát hiện làm thế là sai rồi. Phải tiêu diệt ngươi trước mới đúng”.
Thiên Đạo hạ giọng: “Nghĩ vậy sai quá, Diệp Huyên có thư phòng, ta lại không, cô đánh hắn trước mới phải”.
Quan Âm: “Thể chất đặc biệt của hắn là do ngươi ban cho?"
Thiên Đạo đưa tay lên: “Thề có trời, tuyệt đối không phải ta,