*Chương có nội dung hình ảnh
Tầng chín nói: “Ta thật sự rất yếu, nhưng mà…”
Nghe vậy, mắt Diệp Huyên sáng lên: “Nhưng mà cái gì?”
Tầng chín nói: “Ta sẽ giúp ngươi ngăn cản một cao thủ bán bộ Độn Nhất Cảnh, nhưng ta cần ngươi giúp một chuyện”.
Diệp Huyên hơi khó hiểu: “Giúp cái gì?”
Tầng chín trầm giọng nói: “Ta đã đến một giới hạn rồi, muốn đột phá là chuyện rất khó khăn, nhưng không phải không có hi vọng, ta cần có người chỉ điểm!”
Diệp Huyên cười nói: “Hiểu rồi!”
Tầng chín lạnh nhạt nhắc nhở: “Tiểu tử, ta không thể không nói với ngươi, cho dù như thế, ngươi cũng không đánh lại Linh Vực đâu, không bằng bây giờ thừa dịp chạy đi!”
Diệp Huyên lắc đầu: “Nếu chỉ có một mình, chắc chắn ta sẽ chạy, nhưng bên cạnh ta còn có rất nhiều người!”
A Mục ở bên cạnh nhìn Diệp Huyên, cười khẽ.
Tầng chín khẽ thở dài: “Sao lúc cô gái váy trắng rời đi ngươi không bảo nàng tiêu diệt Linh Vực giúp mình đi?”
Diệp Huyên cười nói: “Ta cảm thấy ta có thể đối mặt với mọi thứ!”
Tầng chín lại thở dài: “Ngươi có thể đối mặt cái quái gì, tất cả cao thủ của Linh Vực tấn công, ngươi hoàn toàn không thể chống lại được!”
Diệp Huyên cười khẽ: “Cho dù có thể hay không, bây giờ chúng ta cũng phải đối mặt, không còn sự lựa chọn nào khác cả!”
Tầng chín im lặng.
Diệp Huyên đột nhiên nói: “Tiền bối chỉ cần ngăn cản một vị bán bộ Độn Nhất Cảnh là được, nếu tiền bối cảm thấy chúng ta không có khả năng thắng, đến lúc đó có thể rời đi