Thật ra đối với Diệp Huyên, nhiều khi hắn thật sự rất đồng cảm với những người thuộc tầng lớp thấp nhất, vì hắn cũng là người bò lên từ tầng chót.
Hắn có thể hiểu, nhiều lúc một người không có thực lực phải sống một cách miễn cưỡng cỡ nào!
Thậm chí là tuyệt vọng!
Do đó khi nhìn thấy Vị Ương Thiên, hắn đã chọn giúp đỡ gần như không chút nghĩ ngợi, mà sự giúp đỡ này không có tính chất mục đích nào cả.
Nhưng Diệp Huyên không biết, sở dĩ Vị Ương Thiên tin tưởng hắn như thế là vì cô bé nhìn thấu được điều này!
Sau khoảng một canh giờ, Diệp Huyên và Vị Ương Thiên đi vào một thung lũng.
Thung lũng rất rộng, núi hai bên cao vút tận mây.
Sau khi vào thung lũng, cảm giác nhỏ bé tự nhiên nảy sinh.
Lúc này, Vị Ương Thiên dừng lại, cô bé mở quyển trục ra nhìn hồi lâu, sau đó lại nhìn xung quanh, cuối cùng cô bé nhìn về phía vách núi bên phải.
“Ở đâu?”, Diệp Huyên hỏi.
Vị Ương Thiên chỉ vào vách núi ở phía xa, nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện dưới vách núi đó có một cái khe nhỏ, nó như khe núi tự nhiên, thoạt nhìn không có gì đặc biệt.
Diệp Huyên giữ chặt Vị Ương Thiên rồi ngự kiếm bay lên.
Vị Ương Thiên vội vàng ôm lấy Diệp Huyên, vùi đầu sát vào ngực hắn, cô bé có chút sợ hãi.
Diệp Huyên rất nhanh đã đến trong khe núi, trước mặt hắn không xa có một cánh cửa bằng đá.
Diệp Huyên kéo Vị Ương Thiên bước tới, tay hắn chỉ một phát, một tia kiếm quang bắn ra.
Vèo!
Cánh cửa đá lập tức nứt ra, bên trong có một hố trời!
Đúng thật là một tấm bản đồ!
Diệp Huyên kéo Vị Ương Thiên đi vào trong cửa đá.
Hai người men theo bậc thang đá đi thẳng xuống, chẳng mấy chốc đã tới trước một hồ nước, chính giữa hồ nước có một chiếc quan tài đang lơ lửng.
Diệp Huyên liếc nhìn xung quanh, xung quanh lặng ngắt như tờ, không một tiếng động!
Cuối cùng Diệp Huyên nhìn chiếc quan tài phía trên hồ nước ở phía xa.
Hắn đang định đi qua thì Vị Ương Thiên đột nhiên kéo hắn lại, cô bé lắc đầu, chỉ xuống dưới hồ nước: “Có thứ gì đó!”
Có thứ gì đó!
Diệp Huyên thi triển thần thức, nhưng khi thần thức của hắn tiến vào trong hồ nước, nó lại lập tức biến mất không còn tung tích!
Thấy vậy, vẻ mặt Diệp Huyên trở nên có chút nặng nề.
Không đơn giản!
Sau một lúc do dự, Diệp Huyên đột nhiên nói: “Muội đợi ở đây nhé! Có sợ không?”
Vị Ương Thiên vội vàng